Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Buôn Ma Thuột, Tây Nguyên, Vietnam

Thứ Bảy, 28 tháng 8, 2021

 

27 tháng 4, 2019 
Đã chia sẻ với Công khai
Công khai
Một vùng kỷ niệm ở xứ buồn muôn thuở...
RỪNG LAO XAO BANMÊTHUỘT
*Hùng Bi
Không biết ai đã đặt cái tên nầy từ lúc nào, nhưng đọc lên có cảm giác một sự nhộn-nhịp-nhẹ-nhàng và đầy hương thơm tình ái đâu đó quanh ta. Tôi chắc là những người có tuổi trẻ ở xứ Bụi Mù trời không ai mà không biết cánh rừng ấy, nhưng có thể chưa nghe được gọi tên như thế bao giờ.
Xin mọi người hãy nhìn ngắm tâm tình của một người khác nói về nó.
Có phải do tiếng gió lao xao bay về bằng đôi cánh tình mượt mà lướt nhẹ trên những ngọn cây cao su hay cà phê xanh mướt?
Có phải do âm thanh lao xao cất lên từ những vàng phai của bước chân tình ái đang thong thả dạo chơi, thủ thỉ chuyện trò bằng những lời có cánh và vài chàng thanh niên “cả gan” vội ngậm lấy đóa hoa tình nở rộ ấy?
Có phải do tiếng đập cánh lao xao của đàn bướm trắng nhỏ bay đầy trên thảm cỏ mùa xuân như vỗ tay hân hoan reo mừng cho nụ chồi tình ái sinh sôi thành một hình thái tình cảm đẹp nhất của con người?
Có phải do tiếng đập lao xao của những trái tim tình nhân bối rối ngỡ ngàng trước hương thơm tinh khiết của sự kiện lạ lẫm đầu đời?
Hay có phải tất cả những điều trên kết hợp lại mà người ta đặt cho nó một cái tên hết sức thơ mộng: RỪNG LAO XAO!
Vì sao tôi ghét tuổi mười tám?
Đây không phải là câu nói nhại theo nhân vật nữ Naoko trong truyện Rừng Na Uy của văn hào Nhật Haruki Murakami. Tuy nghe nó na ná, nhưng tính chất đằng sau câu nói lại khác nhau.
Tất nhiên hầu hết đều không đồng ý vì cho đó là cái tuổi đẹp nhất trong một đời người. Khi đó những cảm nhận trước những điều xảy ra chung quanh tương đối chín chắn hơn. Sự trưởng thành tuy còn non nớt nhưng vẫn có giá trị riêng.
Tôi cũng đâu chối bỏ điều đó, nhưng chỉ vài người mới thấu hiểu niềm riêng nầy vì họ giống như tôi.
Ai cấm được những cô thiếu nữ vừa đến tuổi cập kê hay một chàng thanh niên vừa vỡ giọng nảy sinh những tình cảm trai gái? Những tình cảm trong sáng nhưng mơ hồ như sương khói của tuổi học trò chớm nở ở một hai năm trước đó nếu còn lưu giữ đến lúc nầy sẽ biến thành một Tình yêu đúng nghĩa theo sự trưởng thành của mỗi người.
Bước qua giai đoạn chập chững học làm người lớn, từ khu rừng nầy đôi cánh ái tình đã quẹt trúng trái tim tôi. Khởi đầu cũng là một cảm giác lao xao trước một việc hết sức mới lạ, nhưng vết xước sâu quá như một cú va quệt của thiên thạch trúng phải trái đất khiến con tim tôi rỉ máu làm đau đớn mãi suốt cả một đời người.
Do vậy mà tôi ghét tuổi mười tám!
Ở cái Phố núi nhỏ xíu của thập niên 60, những đôi tình nhân muốn tìm cho mình một nơi thơ mộng và cách biệt để thổ lộ và chia sẻ những tâm sự để cùng đón nhận hương thơm tình ái một cách kín đáo, tránh những cặp mắt xoi mói kèm theo những lời đàm tiếu có thể tới tai những bậc sinh thành hay bạn bè cùng lớp thì còn nơi nào lý tưởng hơn cánh rừng đó?
Ngược về phía bắc trên đường đi Pleiku, sau khi đi suốt dọc chiều dài của phi trường L.19, đến ngã ba cây số 3 đi thẳng, bên phải là Chùa Dược Sư của các nữ tu trồng rất nhiều hoa thược dược đủ màu rất đẹp, bên trái là cánh rừng cao su bạt ngàn của đồn điền CHPI. Vượt lên khoảng vài trăm mét rẽ trái đi vào con đường đất đỏ, chúng ta đã lọt vào cánh rừng thơ mộng nhất của Banmêthuột. Thì gọi là thơ mộng cho riêng ai đó chứ không hẳn là chung cho tất cả mọi người. Ai cũng có sự chọn lựa riêng cho mình mà.
Một vườn cà phê rộng mênh mông được trồng kế bên rừng cây cao su tuổi đã xế chiều. Những con đường đất đỏ được phân chia đều đặn như những ô vuông trên bàn cờ khá lớn, xe hơi đi vào được để có thể vận chuyển phân bón hay mang sản phẩm về vì cánh rừng rất rộng. Cây cà phê đã cao khỏi tầm với, chen lẫn trong đó những cây keo tạo bóng mát cho chúng và cũng là cái ô che nắng cho những bước chân lang thang. Ven đường là những vạt cỏ xanh mượt nhờ hưởng ké giọt nước tưới và phân bón cà phê theo mạch đất bồi bổ sức sống mượt mà cho chúng.
Có phải điều gì nằm trên một nền xanh đều tươi mát và êm dịu cả không? Như Tình yêu nảy sinh trong cánh rừng đó đã làm xanh tươi tâm hồn những đôi lứa đang thong thả nhẹ bước quanh quanh. Nhưng nói như thế thì chẳng lẽ những bước chân tản bộ trên hè phố vắng không đưa tới một điều gì sao?
Nắng vàng mơ màng trên đầu, tiếng chim hót cao cao vọng xuống, tiếng cười khúc khích con gái kề bên, ánh mắt tình mê đắm, giọng nói…giả vờ êm nhẹ cho thanh tao, nét cương nghị chớm hình thành trên những gương mặt con trai mới lớn. Biết bao điều gom góp lại tạo nên một không gian bé nhỏ thơ mộng nhớ đời!
Có một điều hay làm chùn những bước chân buổi sáng tháng chạp rực rỡ hay buổi chiều tháng giêng mê man. Đang thong thả đếm bước, bất ngờ một màn mưa trắng xóa trải rộng khắp vùng từ những béc tưới trong những tháng mùa khô. Thế là bị phong kín đường ra lối vào, đành tìm chỗ khô ráo đứng chờ trận mưa nhân tạo ấy dứt hạt có khi dài cả giờ.
Ôi! Phải làm sao đây khi những vạt áo dài nữ sinh màu xanh bị những giọt nước vô tình làm cho lốm đốm? Dù ngày đã muộn, nhưng không thể cứ thế mà ra về thì chẳng khác chi “lạy ông con ở bụi nầy”?
Đành phải chờ cho những vệt nước mắc dịch ấy khô khô một chút trong tâm trạng thấp thỏm âu lo vì sợ bị Cha Mẹ mắng khi trời đã sụp bóng hoàng hôn.
Chàng cũng không đành lòng mà lẩm nhẩm hát vài câu trong bài hát “Tháng sáu trời mưa” thơ Nguyên Sa nhạc Hoàng Thanh Tâm:
“…Trời không mưa anh cũng lạy trời mưa,
Anh lạy trời mưa phong kín đường về…”
Lúc nầy thì con chim tình đã hoảng sợ mà cất cánh bay đi đâu mất khi nghĩ đến những điều đang chờ đợi ở nhà.
Vì sao lại nói đến buổi sáng tháng chạp hay buổi chiều tháng giêng? Trong ký ức mờ nhạt của tôi, bướm trắng bay về chen lẫn với màu hoa cà phê trắng muốt trong những ngày giáp Tết. Ấy chính là mùa cây cà phê bung nở những chùm hoa trắng nuột nà thơm ngát. Chẳng biết có phải do mùi hương nồng nàn cùng những nhụy hoa ngọt ngào đã quyến rũ hay vì một nguyên do kỳ bí nào khác của thiên nhiên mà vào tiết mùa ấy từng đàn bướm trắng cánh nhỏ lại tụ về rất nhiều bay đầy khắp cánh rừng.
…Hồn hoa ơi, trong những đêm trăng sáng,
Có cùng đàn bướm trắng nhớ về ta?
Ai biết đâu cánh bướm có chơi xa?
Chỉ còn lại hoa và ta đứng ngóng.
Ban mê hoa, chẳng làm hồn dậy sóng,
Bởi chừng như chỉ màu trắng tinh khôi.
Hoa cà phê hương ngan ngát núi đồi,
Ta chết lịm trong mùi hương hoa ấy.
Trời se lạnh Tết đến gần rồi đấy,
Đỏ má hồng những cô gái thanh xuân.
Trắng thẹn thùng, hoa e ấp bâng khuâng,
Chân em bước nhẹ nhàng bên hoa đợi…
(trích Khúc cho em của s@...)
Thường những cuộc dạo chơi buổi sáng là của những bạn bè học cùng lớp trong những buổi sáng thứ năm hàng tuần được nghỉ hai giờ sau, lang thang trong những con đường kẻ ô của vườn cà phê rồi trôi qua cả những cánh rừng cao su gần đó. Có thể đó chỉ là những cuộc dạo chơi vô hại cho nhẹ bớt những căng thẳng vì bài vở học hành, cũng có thể là đã có chút hương tình vương vấn đâu đó trong những trái tim non tơ. Ai mà biết!
Buổi chiều là thời khắc của những đôi tình nhân nương nhờ nơi đó để vun đắp cho những mối tình vừa chớm nở hay đã trổ hoa. Tuổi mới lớn thì “tự điển ngôn ngữ tình” làm sao phong phú được? Nhất là ngôn-ngữ-tình-làm-bằng-dấu-đôi-tay lại là chuyện hiếm có. Thuở đó còn chưa dám nắm tay nhau nữa kìa, chỉ là những câu trao đổi bâng quơ về Thầy Cô, trường lớp, bạn bè, thời tiết, ngọn gió, đám mây…chủ yếu là được nhìn vào môi mắt nhau mà nghe những thanh âm đắm đuối gọi tình về. Còn những người trưởng thành hơn họ nói gì với nhau thì không biết. Chắc cũng là những lời nhung nhớ, yêu thương mà thôi.
Tội nghiệp cho những đầu cây ngọn cỏ bị biến thành vật hiến tế cho Thần Tình Yêu. Dạo quanh vài đoạn đường hai người dừng lại, tự nhiên cảm thấy tay chân mình thừa thãi quá! Cô gái thì vói tay ngắt vài chiếc lá tội nghiệp ngang tầm rồi chăm chú nhìn vào chúng mà bứt nhỏ ra theo nhịp bối rối của trái tim đang thổn thức trong lòng để khỏi lâm vào tình cảnh “khi em nhìn anh, từ đôi mắt đen dịu dàng, như trăng hồ thu, đợi thuyền tình anh ghé thăm…”. Chàng trai cúi đầu di di mũi giày lên những ngọn cỏ xấu số dưới chân theo nhịp điệu trái tim lạc phách vì sợ “ánh mắt bao la tình, với ý thơ xưa rằng, chí lớn trong thiên hạ, không đựng đầy…đôi mắt mỹ nhân” .
Hoặc giả đôi lúc thấy mỏi chân thì tìm một vạt cỏ êm ái ngồi xuống. Lại những ngọn-cỏ-ngơ-ngác làm vướng sợi tơ tình, lúc hai người đứng dậy thì vạt cỏ đã…bị thương.
Thêm một trò chơi thú vị là đuổi bắt những cánh bướm trắng nho nhỏ đó. Chúng cứ chấp chới vỗ cánh đậu từng đàn trên mặt cỏ xanh như chờ đợi những gót sen hồng mọc cánh tình yêu chạy ùa tới để rồi đồng loạt bay lên trắng ngợp cả một vùng. Dĩ nhiên đó chỉ là một trong những cử chỉ điệu đàng để làm dáng trước mặt người yêu thôi chứ các nàng có mong gì cầm trên tay đôi cánh trắng be bé xinh xinh ấy?
Bướm bay! Bướm bay! Em cũng muốn cất cánh mà bay lên theo đàn bướm vì hạnh phúc quá đỗi ngọt ngào anh yêu ạ! Nhưng bỏ anh lại một mình thì “tội quá” nên…đành thôi đấy!
Ngang đầu là những chùm hoa trắng tỏa hương ngào ngạt lẫn khuất trong đám lá xanh, dưới đất là những cánh bướm trắng chập chờn trên viền cỏ biếc, trong lòng em thì đầy ắp một mối tình xanh của lòng ngây thơ trong trắng. Trắng xanh xanh trắng hòa quyện vào nhau thành một bức tranh vẽ bằng những nét cọ êm mơ đẹp đến lịm người !!!
Tuổi mới lớn của tôi đã nhờ cánh rừng ấy mà chắp cánh cho những giấc mơ đầy huyễn mộng ngọt ngào.
Những cánh bướm trắng cả giấc mơ, những đóa hoa cà phê màu trắng cùng với một tình yêu cũng một màu trắng dung dị nốt vì chưa kịp thắm xanh vẫn lưu giữ mãi mãi trong tâm hồn tôi thật khó nhạt nhòa theo năm tháng.
Mấy mươi năm sau, tình cờ tôi cũng đi ngang qua cánh rừng đó với một người phụ nữ trong cơn gió mát chớm hè.
Rừng xưa đã khép! Nhưng đàn bướm trắng nhỏ với những nhịp cánh lao xao tình ái vẫn còn đó. Chúng bay từng đàn ngang đầu như gợi nhớ lại ký ức ngày nào.
Thốt nhiên tôi có cảm tưởng người phụ nữ cạnh tôi lúc đó chỉ như một cô thiếu nữ mới lớn đang cùng tôi bước vào cánh rừng lao xao ngày xưa.
Ồ! Trí tưởng tượng của con người là vô hạn thì ai cấm tôi chợt nghĩ như thế nhỉ?
Tôi không có ý mượn một hình ảnh hiện tại để gợi nhớ lại hình ảnh ngày xưa đâu.
Tôi chỉ ao ước giá như cả hai chúng tôi có thể cùng quay ngược thời gian để lọt vào cái không-gian-tình-tự ấy mà thôi.
Cũng chỉ là một mơ ước của riêng mình chứ tôi chẳng có ý rủ rê ai đi theo mình vào cái thiên đường nhỏ bé ấy cả.
HÙNG BI
(tháng sáu 2011)
Không có mô tả ảnh.
Bạch Yến, Cúc Hoa Nguyễn Thị và 109 người khác
88 bình luận
2 lượt chia sẻ
Thích
Bình luận
Chia sẻ

88 bình luận

  • Ánh Bình Minh
    Đường ngay đồi Thông khu vực trường trung cấp sư phạm , đi về hoà Thắng
    1
    • Thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
    • Đã chỉnh sửa
    • Xứ Thượng
      Chính xác... nhưng chú không nhớ ở đây có trường Trung Cấp Sư Phạm. Trước 75, dưới dốc giáp rừng sao là trường Trung học Nông Lâm Súc.
      1
      • Thích
      • Phản hồi
      • 2 năm
    • Ánh Bình Minh
      Xứ Thượng con học oe đây 6 tháng rồi chú
      • Thích
      • Phản hồi
      • 2 năm
    • Xứ Thượng
      Thế mà chú tưởng cháu học ở trường La San cũ chứ... rồi không đi dạy học ha cháu Hai Tuyến Phạm Thi.
      1
      • Thích
      • Phản hồi
      • 2 năm
    • Ánh Bình Minh
      Xứ Thượng cháu cũng đã học oét trường lá
      San cũ cũng dc 6 tháng chú a ! Nhưng số cháu vất vả cứ tới đó là bố co giáo mất nên cô cho nghỉ hiii
      1
      • Thích
      • Phản hồi
      • 2 năm
    • Xứ Thượng
      Ai cũng có cái thời bĩ cực... giờ chắc được Chúa cất gánh nạn đó đi rồi...
      1
      • Thích
      • Phản hồi
      • 2 năm
    • Ánh Bình Minh
      Xứ Thượng hiiiiii chưa đâu chú
      1
      • Yêu thích
      • Phản hồi
      • 2 năm
    • Núi Hồn Sông
      Trường trung cấp sư phạm nằm gần chợ An cư nay là doanh trại bộ đội, đi từ Ban mê thuột đến Trung hoà thì qua khỏi ngã ba sân bay chừng 500m nằm bên tay phải
      1
      • Thích
      • Phản hồi
      • 2 năm
    • Ánh Bình Minh
      Bạch Đằng Giang dạ đúng rồi đấy ạ
      • Thích
      • Phản hồi
      • 2 năm
  • Ngô Điệp
    “Hùng Bi” là ai mà viết về xứ bụi mù trời,buồn muôn thuở,bánh mì thịt ... hay thế khiến tớ trở về tuổi 16 đấy !
    3
    • Thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
    • Xứ Thượng
      Về tác giả Hùng Bi...(nick name trên Fb là Hung Kieu)
      tên thật KIỀU VĂN HÙNG. sinh năm 1949. Cựu học sinh Trung Học Banmêthuột 60-68. Bút hiệu: viết văn HÙNG BI - làm thơ s@... Hiện sống tại Sàigòn.
      2
      • Thích
      • Phản hồi
      • 2 năm
    • Ngô Điệp
      Xứ Thượng cảm ơn đã cho biết. Năm 68 mình mới học đệ tam tại th bmt
      1
      • Thích
      • Phản hồi
      • 2 năm
    • Xứ Thượng
      Anh học trên em 3 lớp...
      • Thích
      • Phản hồi
      • 2 năm
    • Ngô Điệp
      Xứ Thượng,như vậy bạn học cùng với Danh Trung và em gái mình !Già hết rồi !!!
      • Thích
      • Phản hồi
      • 2 năm
  • Phuc Nguyen Thi
    Nhẹ nhàng... xao xuyến... Cám ơn tác giả. Cám ơn Anh Đạt đã đem những bài viết thật ý nghĩa và sâu sắc.
    1
    • Yêu thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
    • Xứ Thượng
      Phuc Nguyen Thi cũng cảm nhận văn chương ghê nhỉ... Có dịp đi dưới rừng ở Trung Tâm Thực Nghiệm này chưa e.?
      1
      • Thích
      • Phản hồi
      • 2 năm
    • Phuc Nguyen Thi
      Xứ Thượng Dạ chưa anh, năm lên lớp 8 em được qua NLS nhưng ba em nói xa nên k cho. Giờ em còn tiếc, đáng lẽ em có bạn ở cả 2 trường.
      2
      • Thích
      • Phản hồi
      • 2 năm
    • Xứ Thượng
      May cho e. không trở thành nữ sinh áo nâu... đi qua mấy trại lính, họ chọc là mấy cô đà điểu...haha
      3
      • Thích
      • Phản hồi
      • 2 năm
    • Phuc Nguyen Thi
      Xứ Thượng Nhà em gần Cầu Lasan , nếu học NLS em phải lên tới Nhà Thờ Chính Toà mới có xe GMC đưa đón nên k được đi. Em thích Toán Lý Hoá nên ít "điệu", mặc áo nâu mà bị lính chọc là em phản công liền. Ba em là lính nên em k sợ lính đâu nha.
      1
      • Thích
      • Phản hồi
      • 2 năm
    • Xứ Thượng
      Kính nể em luôn!
      1
      • Thích
      • Phản hồi
      • 2 năm
    • Núi Hồn Sông
      Gặp con gái Hà Đông
      1
      • Thích
      • Phản hồi
      • 2 năm
    • Phuc Nguyen Thi
      Con gái gốc Bình Định, được sinh ở Lạc Thiện và sống ở BMT nên k được dịu dàng thuỳ mị, anh Bạch Đằng Giang ạ.
      • Thích
      • Phản hồi
      • 2 năm
  • Binh Bui
    Con đường xưa em đi... Bài viết hay quá những cung bậc cảm xúc nhớ tiếng lao xao mùa lá rụng, rừng cao su, rừng giả tỵ ..nhớ con dốc qua đường về nhà đã bao lần thay đổi nhỉ anh XT
    1
    • Thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
  • Kim Tuyet
    Đọc những bài viết này chợt nhớ thuở nào cũng tuổi mộng mơ, những ngày yên bình giữa thời đạn bom
    3
    • Thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
    • Xứ Thượng
      Những ngày yên bình ấy bây giờ lại thấy quý giá và tinh khiết làm sao... Nghĩ lại, bạn bè chỉ hơn nhau một tuổi mà phải rời ghế nhà trường... mình thì yên bình học tiếp, bạn thì ra đi mãi mãi.
      4
      • Thích
      • Phản hồi
      • 2 năm
    • Kim Tuyet
      Xứ Thượng lớp học vắng dần, qua năm sau lại nhập lớp... bọn con gái yên ổn hơn chút nếu chưa đi lấy chồng
      1
      • Thích
      • Phản hồi
      • 2 năm
  • Hieu Do Trung Hieu
    cam on tg da cho chung toi song lai khong gian yen binh nhung rat chi lang man cua mot thoi tuoi tre thay co ban be chan hoa tinh men
    2
    • Yêu thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
  • Tieu Hong Pham
    Rừng Lao xao - ai đó khéo đặt tên nghe hay hay sao ấy .
    Càng đọc càng hay ... tưởng như mình đang ngược thời gian ...
    1
    • Yêu thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
  • Hieu Do Trung Hieu
    toi may man sinh ra va lon len o bmt nay moi ngoai 50 t . theo em nghi the he dan anh nhu cac anh phai la nhung nguoi gan bo voi vung dat cao nguyen bui mu troi lam nen cam xuc moi da ziet đen nhu vay .em thay nhu cac anh nhu rut da thit minh ra de det… 
    Xem thêm
    2
    • Yêu thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
  • Trúc Tài
    Bài viết hay quá anh Xứ Thượng “Con đường thảnh thơi nằm nghe chuyện tình quanh năm ...”
    1
    • Yêu thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
  • Dung Pham
    Cái mù trời bụi khí gặp cơn gió xoáy thật là vui dù có bị bụi vào mắt vẫn hí hí để xem lá bay theo gió thế nào
    1
    • Yêu thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
  • Ly Thao Yen
    Lao xao thật, ngoài rừng và trong lòng.
    2
    • Yêu thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
  • Phan Nguyen
    Lao xao...một thời lãng mạn 2tiet trống sáng mỗi thứ năm đã đưa ta nhẹ bước cùng các bạn ,rượt đuổi những cánh bướm xinh xinh hihi
    1
    • Yêu thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
  • An Trinh
    Sao giống khúc qua khỏi Đá chẻ về BMT
    1
    • Thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
    • Xứ Thượng
      Dạ, không phải chị ạ. Trên đường đi ra phi trường Phụng Dực...
      • Thích
      • Phản hồi
      • 2 năm
    • An Trinh
      Vậy là trí nhớ củachị An tệ quá rồi nghen , cám ơn em , vả lại đường đi phi trường PD ngày xưa chị ít đi lắm,🙂🙂
      • Thích
      • Phản hồi
      • 2 năm
  • Núi Hồn Sông
    Trên Đạt 1 lớp có 2 cô gái Châu sơn( hiện nay 1 đã chết, 1 ở mỹ) thường hay trốn học đi xem phim, bữa nọ 2 cô vào rạp Lô Đô xem phim, bổng thấy 1 bàn tay sờ vào ngực mình bèn quay lại thấy 1 anh lính vẫn sờ tỉnh queo không rút tay về cô ta gằn giọng bảo
    - anh làm gì vậy?
    Anh lính cũng tỉnh queo trả lời
    - tôi làm lính
    - thôi đi ông
    - tôi cũng muốn thôi lắm chứ nhưng chính phủ chưa cho thôi
    2
    • Thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
  • HHanh Nguyen
    Nhớ lại một thời lang thang rừng lao xao khi được nghỉ mấy giờ học , nghich ngợm , hát hò , hihi tụi em còn đi ghẹo nhũng cạp tình nhân đang hẹn hò nữa ... cám ơn anh Đạt gợi nhớ kỷ niệm này
    1
    • Yêu thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
    • Xứ Thượng
      Chưa bị đập cho là may đó HHanh Nguyen. Đang lúc hai người dễ bị mắc cỡ nhất thì bị... em phá!
      • Thích
      • Phản hồi
      • 2 năm
    • HHanh Nguyen
      Xứ Thượng hihi tụo em đi cả nhóm chứ đâu phải một mình , hai anh chị phát hiện thì tụi em bỏ chạy a
      1
      • Haha
      • Phản hồi
      • 2 năm
  • Nguyễn Thái
    Mùa con ong làm mật cũng có khối kỷ niệm đẹp mmotj thời áo xanh ngọc ngà ùa về làm cháy bỏng con tim héo úa theo nhịp thời gian .
    Rất cảm ơn anh Đạt và tác giả đã làm sống lại những kỷ niêm ngọt ngào thuần khiết của một thời hoa mộng tinh khiết ngỡ mãi mãi chìm sâu vào bão táp cuộc đời .....
    1
    • Yêu thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
  • Quách BằngBmt
    Trước 1975 , cứ hay gọi nôm na là rừng cây to lá , mùa mưa có rất nhiều nấm .
    1
    • Thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
  • My Ngo
    Bây giờ tôi mới biết qua hình đây tội thật..hichic
    1
    • Yêu thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
  • My Ngo
    Lao sao tiếng dội muôn nghìn lá
    Dội tình thổn thức tiếng lao sao..
    1
    • Haha
    • Phản hồi
    • 2 năm
    • Xứ Thượng
      Thơ cất trong ngăn kéo... hơi bị lâu đó nghe My Ngo.
      • Thích
      • Phản hồi
      • 2 năm
    • My Ngo
      Muốn tập lam thơ để theo mấy ông anh đó thôi
      1
      • Thích
      • Phản hồi
      • 2 năm
    • Xứ Thượng
      Anh đây chỉ thích thơ... không làm thơ
      • Thích
      • Phản hồi
      • 2 năm
    • My Ngo
      Xứ Thượng làm thơ hay thích đọc thơ đều là sinh hoạt đời thường bất cứ ai đây là ý của tôi bỗng dưng tôi tôi dịu giọng với ai đó để cho tâm tôi vui thì lời hay ý đẹp tự nhiên tâm xuất hiện và....nói theo anh nghĩ sao?
      1
      • Thích
      • Phản hồi
      • 2 năm
    • Xứ Thượng
      Anh nghĩ với hai câu thơ của My Ngo rất nhiều ý tưởng, có thể còn nhiều bài thơ để quên trong ngăn kéo... giờ là dịp nên cho mọi người cùng thưởng thức... Cũng là chữ "lao sao" lập lại như một điệp khúc, nhưng ý nghĩa thì khác nhau như tiếng "dội" thực dưới chân mình mà ai cũng có thể nghe thấy, và tiếng "dội" vang trong tâm hồn không phải ai cũng nghe được... Thanks My Ngo.
      • Thích
      • Phản hồi
      • 2 năm
  • Quế Lan Trần
    Nhớ rừng cao su những ngày mùa thu lá rụng
    1
    • Yêu thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
  • Lê Thị Nguyễn
    Tròi thật nóng. Chiều nay trước con mưa nhỏ xíu. , con trai chị đi tìm được một chén nhộng bướm vàng trên hàng muổng trong vườn. Tính gửi lên cho mọi người cùng thưởng tbuwcs thì bắt gặp ngay bài này của xứ thương. Nhớ nhung ngày ấy vô cùng. Cái gác ch… 
    Xem thêm
    2
    • Yêu thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
  • Lê Thị Nguyễn
    Trốn trèo thang. Leo lên cái rột mà không dám xuống. Cao vút mà
    1
    • Haha
    • Phản hồi
    • 2 năm
  • Bình Trần
    Năm 1987 Hoàng Thanh Tâm mới phổ nhạc bài "Tháng sáu trời mưa" mà ngày xưa tác giả bài viết đã hát rồi?!!
    1
    • Thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
    • Hung Kieu
      Bình Văn Trần, với kiểu cách như thế, đừng nên đọc văn chương với những tình tiết hư cấu.
      • Thích
      • Phản hồi
      • 2 năm
  • Lê Thị Nguyễn
    Năm 1963 lớp đệ thất đầu tiên của trường hưng đức
    1
    • Thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
  • Hương Kim Thịnh
    Có thương nhau thì về Buôn m Thuột . Khạc khạc khạc . Bụi quá phải khạc mới ra hết bụi Anh Đạt à
    1
    • Haha
    • Phản hồi
    • 2 năm
  • Phương Thuý Hoàng
    Rừng cao su dưởng di dạt lý ha anh dạt ?
    1
    • Thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
    • Xứ Thượng
      Không phải rừng cao su đâu e. Phương Thuý Hoàng... hình chụp rừng trồng của Trung Tâm Thực Nghiệm, trên đường ra sân bay Hòa Bình.
      • Thích
      • Phản hồi
      • 2 năm
      • Đã chỉnh sửa
    • Phu Nguyen
      Rừng cây giá tị, gỗ giá tị còn gọi là gỗ tếch (teak) rất chắc mà lại nhẹ, thường được dùng làm báng súng trường.
      1
      • Yêu thích
      • Phản hồi
      • 2 năm
    • Hung Kieu
      Xứ Thượng, nơi đó được đặt lại tên mới à?
      Tiếc nhỉ!
      Giá như nó còn giữ lại được tên cũ là Phi trường Phụng Dực thì hay quá!
      • Thích
      • Phản hồi
      • 2 năm
  • Hong Trang Nguyen Thi
    Con đường này nhiều kỷ niệm với e .
    1
    • Yêu thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
  • San Lê Thị
    Ngày ấy hay lang thang vào những khu rừng này...nghe gió rì rào...nghe lá khô xào xạc dưới chân...
    2
    • Yêu thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
  • Lang Dao
    Nhiều kỷ niệm Banmê .. Buồn muôn thuở . Lêu lổng đời thuở vô tư ...
    1
    • Yêu thích
    • Phản hồi
    • 2 năm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét