Thời gian không dừng lại... về thăm cố quận !
(Ảnh Hồ Lăk)
MƯỜI NĂM GIÓ THỔI NGƯỢC XUÔI
*Nguyễn Quang Thanh
Mười năm qua gió thổi đồi tây
Tôi long đong theo bóng chim gầy
Một sớm em về ru giấc ngủ
Bông trời bay trắng cả rừng cây
Gió thổi đồi tây hay đồi đông
Hiu hắt quê hương bến cỏ hồng
Trong mơ em vẫn còn bên cửa
Tôi đứng trên đồi mây trổ bông
Gió thổi đồi thu qua đồi thông
Mưa hạ ly hương nước ngược dòng
Tôi đau trong tiếng gà xơ xác
Một sớm bông hồng nở cửa đông.
(Phạm Công Thiện - Ngày Sinh Của Rắn, VIII)
Bài thơ đẹp rực rỡ như một buổi sáng mùa hè trên đồi thông ... Nó thu hút mình từng chữ, từ câu đầu đến câu cuối, từ đồi tây qua đồi đông, từ bóng chim gầy cho tới tiếng gà xơ xác, từ một sớm em về cho tới một sớm em vẫn còn ở lại, từ ngày cỏ hồng quê hương còn hiu hắt cho tới một hôm bông hồng cửa đông nở mênh mông.
Quang cảnh quá cuốn hút, tiếng thơ quá nhịp nhàng, ý thơ quá bóng bẩy, nó buộc mình phải chú mục ngắm nghía không rời, nó mấy lần níu kéo mình dừng lại, mỗi câu mỗi vấn vương, mỗi đoạn mỗi chú tâm trầm ngâm ngẫm nghĩ dùng dằng.
...
...
... Ngọn gió suy tư vẫn thổi vi vu, vẫn đến và đi từ muôn hướng cõi đời, từ chính mình hay từ bên ngoài mình, từ đồi tây hay đồi đông, từ triết học Hy Lạp hay triết học Ấn Độ, từ Heraclite hay Bồ Đề Đạt Ma, từ Heidegger hay Krisnamurti, từ Henry Miller hay Nikos Kasanzaki, từ Ghandi hay Nietszche, dù sao dù sao, dù sao thì suy tư mình vẫn còn long đong lận đận bên đồi. Bao nhiêu năm nghe gió bên đông vi vu, bao nhiêu năm nghe gió bên tây rì rào, rồi một hôm nhìn lại chính mình, rồi một hôm nghe ngóng tự mình, hỡi ôi, chừng như mê muội vẫn còn đó, chừng như sân si vẫn còn đây, chừng như phiền não vẫn bám trụ không rời. Cõi bờ thanh tịnh vẫn chìm khuất trong sương mù vô minh. Suối nguồn an lạc vẫn biệt vô âm tín. Xót lòng thay, cảm thấy bờ bến mộng vẫn cỏ hồng hiu hắt. Thân tâm tôi vẫn còn long đong theo bóng chim gầy vô định, bất an.
...
...
Bốn mùa gió thổi đi qua, xô đẩy tự nhiên tâm hồn tôi xuôi ngược. Hố thẳm suy tư nào chi phối, ý thức văn nghệ nào tung hoành, mà đã khiến tôi quặn thắt trong từng khoảnh khắc ưu tư? Lúc lạnh lùng vội vã ly hương, khi nhớ nhung quấn quít quê nhà. Tưởng xuất thế để đoạn trừ hệ lụy thế tục, tưởng nhập thế kỳ cùng là hóa giải những xung đột thế gian. Nhưng, hỡi ôi, ngày theo ngày, càng ly hương càng lạc lối, càng cầu vọng bến xa càng xơ xác vườn gần.
...
...
Sau rất nhiều buổi sáng mơ thấy em bên cửa, buổi sáng hôm nay bất chợt bông hồng em đã nở ra ở cửa đông, không phải nở trong giấc mơ nữa, mà là sự thật rộn ràng. Tôi đã chọn lựa một cuộc qui hồi. Qui hồi cố quận. Chèo thuyền mình ngược dòng trở về nhìn lại cỏ hồng bến cũ hồn quê. Hồi đầu thị ngạn, quay đầu thấy bến. Trở về quê hương, trở về chính mình, tìm lại bản lai diện mục của chính mình....
...
...
Nguyễn Quang Thanh
(Trích đoạn trong bài Mười Năm Gió Thổi Ngược Xuôi của Nguyễn Quang Thanh đăng trên https://tanhbietnhiemmau.blogspot.com/.../muoi-nam-gio...)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét