Sáng nay, mình tiễn đưa một người quen từ ngày đầu lên xe đi thẳng vào vùng kinh tế mới Buôn Trấp (tháng 2/1976)... Trước ở khu gia binh Tạo Tác, Trại Triệu Đà Ban Mê Thuột.
CÁT BỤI PHẬN NGƯỜI
Xin dâng lên Ngài người thân yêu đã ra đi rồi.
Xin dâng lên Ngài người anh em nay về cùng Chúa.
Cúi xin Ngài xót thương chiếu chan hòa ánh quang để người ra đi về tới bến bờ yêu thương....(Lm. Nguyễn Duy)
--- ooOoo ---
Nay Người, Mai Ta
*Lm.Đinh Lập Liễm
...
Nhưng trong bài hát này có một câu làm tôi phải suy nghĩ, đó là “Người chết nối linh thiêng vào đời”. Không biết rõ tác giả định nói gì ? Chắc chắn phải có một ý nghĩa thâm sâu . Tuy không hiểu hết ý nghĩa của nó, nhưng nó giúp tôi nảy ra một ý nghĩ : người chết nối linh thiêng vào đời vì thực tại cái chết là một thực tế đặt con người đứng trước một cái gì huyền bí, đáng sợ, và khi đứng trước thi hài người chết, ai ai cũng phải đối diện với cái ý nghĩ này : nay người, mai ta. Và tôi muốn nói với bạn :”Hodie mihi, cras tibi” : nay tôi, mai anh. Tôi chết, anh còn sống, nhưng còn sống đối với anh chỉ là “chưa chết”. Anh chỉ được “triển hạn”, chứ không bao giờ được “miễn trừ”.
Với những ý nghĩ như vậy mà chúng ta thường im lặng , trầm mặc đứng trước người chết, nhất là đứng trước thi hài một người thân yêu của mình. Chúng ta im lặng, trầm mặc và buồn sầu, không chỉ vì người thân yêu không còn nữa, mà còn vì nghĩ đến cái chết sẽ xảy ra cho mình. Người chết như mang theo phần nào chính chúng ta. Trong người chết, nhất là những người ruột thịt máu mủ của chúng ta, một phần ruột thịt máu mủ của chúng ta đã ra đi.
...
Theo tâm lý chung, người đời ai cũng “tham sinh úy tử” (ham sống sợ chết). Người ta cũng nhận xét rằng : các cụ già thường sợ chết hơn các thanh thiếu niên. Nhưng có một điều thực tế : không bao giờ người ta thấy mình sống lâu cả. Dẫu đã tóc bạc da đồi mồi, đi không vững, đứng không ngay, cũng còn thấy như mới bước chân vào đời ngày hôm qua vậy :
Nhớ từ năm trước vẫn thơ ngây,
Thoát chốc mà già đã tới ngay
(Nguyễn Khuyến)
...
Phải tìm ra ý nghĩa của cuộc sống. Có người không biết tại sao mình sống, rồi sẽ ra sao ! Cho nên họ có cái nhìn bi quan về cuộc sống bởi vì họ không tìm ra được lẽ sống.
Ngày xưa có một ông vua, tuổi đã quá thất tuần mà vẫn chưa xem được một quyển sách nào. Bộ sách mà ông thèm khát được đọc là bộ “Lịch sử loài người”. Nhưng vì bận rộn không có thì giờ đọc nên đã nhờ các nhà thông thái nghiên cứu và rút gọn lại trong một câu cho vua dễ nhớ và để làm kim chỉ nam cho cuộc sống. Sau một thời gian, ban tu thư đã trình lên vua một câu vắn tắt :”Lịch sử loài người từ khai thiên lập địa đến giờ : loài người sinh ra để khổ rồi chết”. Nhà vua gật đầu. Đôi môi khô héo của nhà vua bỗng nở một nụ cười mãn nguyện… rồi tắt thở.
...
Lm Đinh lập Liễm (gx Kim Phát, Đà Lạt)
*Vĩnh biệt chú PhaoLo Nguyễn Đức Đi.
Xin dâng lên Ngài trọn niềm cậy trông
Xin dâng lên Ngài cuộc sống hy vọng sau một đời hằng luôn tín trung
Xin Chúa đón nhận người con thân yêu nay ra đi rồi, chỉ ước một điều Chúa sẽ ban hạnh phúc Thiên triều. (Lm. Nguyễn Duy)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét