Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Buôn Ma Thuột, Tây Nguyên, Vietnam

Thứ Tư, 27 tháng 10, 2021

ÁO TƠI MỘT THUỞ *Thái Mỹ

 

18 tháng 9, 2019 
Đã chia sẻ với Công khai
Công khai
“Trời mưa thì mặc trời mưa
Chồng tôi đi bừa đã có áo tơi” (ca dao).
ÁO TƠI MỘT THUỞ
*Thái Mỹ
Những tháng ngày gần năm mươi năm về trước, tuy còn rất nhỏ nhưng tôi cũng đã từng theo mấy chị, mấy anh trong làng đi bứt lá nón để kiếm cơm. Hồi ấy, khi tiếng gà bắt đầu cất tiếng gáy canh năm thì mẹ lay dậy, vác chiếc đòn xóc, cầm gói cơm muối mè bước ra bến sông quen thuộc bơi chiếc ghe nan về phía thượng nguồn vào cánh rừng Phường Rạnh để tìm bứt lá nón.
Khi mặt trời sắp khuất đỉnh núi Bàn Cờ thì mọi người mới í ới gọi nhau gánh hai bó lá nón ra bến Đá xuôi về làng. Những đọt lá nón non còn e ấp chưa bung thành tán lá được mẹ trải phơi trên bãi cát bỏng rát trưa hè khô queo mới bó lại đem về. Các mẹ, các chị dùng gói giẻ hơ lửa than nóng để vuốt cho thẳng những chiếc lá khô cong riết mỏng manh rồi chằm những chiếc nón để bán lấy tiền mua gạo chờ ngày giáp hạt. Bao lão nông tri điền ở quê như chú tôi cũng lấy lá nón chằm những chiếc áo tơi mặc tránh mưa. Áo tơi quê nhà luôn gắn bó, gần gũi với bà con nông dân quanh năm chân lấm, tay bùn, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời để làm ra củ khoai, hạt gạo.
Về quê lần này, bất chợt nhìn lên cái giàn tre ngâm vững chắc của chuồng bò được xây bằng gạch, thấy chiếc áo tơi của chú tôi đang treo lủng lẳng. Lớp mạng nhện giăng giăng chằng chịt cùng với lớp bụi phủ màu thời gian đã cho thấy chiếc áo tơi được treo ở đây từ lâu lắm rồi. Nhận diện lại chiếc áo tơi, bao ký ức tuổi ấu thơ về cái làng quê nghèo khó ngày trước lại chộn rộn ùa về. Lại nhớ như in chiếc áo tơi cũ kỹ, ố vàng của mẹ ngày nào.
Chiếc áo tơi ngày xưa là sản phẩm quý giá, luôn đồng hành với cuộc sống vô vàn cơ cực của bao thế hệ nông dân. Còn nhớ, có lần mưa giăng mờ cả cánh đồng, gió xô giật từng đợt rần rật lạnh cóng, một mình mẹ khoác trên người chiếc áo tơi cúi rạp người mải miết cấy ráng cho xong sào ruộng.
Bóng mẹ gầy guộc, liêu xiêu trải dài trên mặt ruộng mới bừa đục ngầu màu phù sa nhọc nhằn, lam lũ giữa cánh đồng chiều mênh mông hiu quạnh. Mẹ không có bạn cấy, không có người bên cạnh để vừa làm vừa trò chuyện cho vơi phần mệt nhọc. Mẹ chỉ có chiếc áo tơi che mưa, ủ ấm và nó như một người bạn tri kỷ, thân thương với quãng đời dằng dặc của mẹ. Tôi cũng từng khoác áo tơi vắt vẻo trên lưng trâu trong những ngày mưa dầm dề, ướt át nên càng quý trọng tấm áo tơi ngày ấy.
Đã mấy chục năm rồi, hình ảnh chiếc áo tơi được chằm bằng lá nón ở quê tôi hình như đã được chôn vùi, lấp kín vào dĩ vãng, bởi không còn thấy ai khoác chiếc áo tơi ra đồng nữa. Cả làng cũng hiếm có nhà nào còn giữ lại chiếc áo tơi cũ nát, bạc phếch màu gió sương, mưa nắng tảo tần như chú tôi. Tôi thầm nghĩ trong suốt chặng thời gian đã đi qua có nhiều loại nông cụ xa xưa cũng đã trôi dần theo quá khứ, thế nhưng chú chỉ giữ lại mỗi chiếc áo tơi. Mà cũng phải thôi, áo tơi luôn sẻ chia, đồng hành với chú như một người bạn chân chất hiền lành, cùng hứng đội những cơn mưa ào ào xối xả, cùng chú lặn lội giữa đêm hôm khuya khoắc tháo nước, be bờ, để đặt lờ, giăng lưới bắt cá mỗi mùa nước sông dâng lên đồng. Không biết áo tơi ra đời từ bao giờ, nghe nói nó xuất hiện ở quê tôi từ thuở cơ cực hàn vi, từ đời này sang đời khác.
Bây giờ chiếc áo tơi của chú vẫn được treo im lìm trên gác chuồng gia súc trong lớp mạng nhện giăng giăng chằng chịt. Chắc có lẽ ông đã coi nó là vật kỷ niệm để luôn hoài tưởng về những tháng ngày nhọc nhằn đã qua. Chiếc áo tơi xưa cũ vô tri, vô giác thật nhưng nó đã gói gém ở trong đó biết bao khắc khoải, nỗi niềm, bao buồn vui, sướng khổ. Một chiếc áo lá nón quá đỗi giản dị, phong phanh mà lại cứng cáp, mạnh mẽ phi thường trong gió mưa, lạnh lẽo…
THÁI MỸ
Không có mô tả ảnh.
Lo Lem, Bo Dao và 124 người khác
52 bình luận
1 lượt chia sẻ
Thích
Bình luận
Chia sẻ

52 bình luận

  • Hoan Pham
    Bài viết đọc mà nghe xúc động quá ! Chỉ còn lớp tuổi chúng ta mới biết được những tấm áo tơi của ngày xưa! rồi đây lớp trẻ sau này may lắm mới được nhìn thấy tấm áo tơi mộc mạc nhưng chứa đầy những nghèo khổ và lam lũ của người nông dân một nắng hai sư… 
    Xem thêm
    1
    • Yêu thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
    • Đã chỉnh sửa
    • Xứ Thượng
      Hoài niệm... chỉ là để hoài niệm thôi e. Hoan Pham. Nhưng sao cứ thâm thấm đâu đó một tình yêu chân quê nước Việt.
      2
      • Thích
      • Phản hồi
      • 2 năm
  • Nhãn dán Những người bạn thân thiết Happy, dog making a rainbow
    1
    • Yêu thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
  • Nhãn dán Những người bạn thân thiết OK, dog giving a thumbs up
    1
    • Yêu thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
  • Quách BằngBmt
    Chỉ nghe cha mẹ kể , chưa thấy bao giờ .
    1
    • Thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
  • Duyen Jo
    Văn viết hay quá anh Đạt ơi!
    1
    • Yêu thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
    Xem thêm 4 phản hồi
  • Ly Trinh
    Em chưa thấy áo tơi thật, chỉ thấy ảnh thôi a. Thượng Xứ
    1
    • Thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
  • Hoan To
    Năm 1948 tôi từng mặc áo tơi đội nón lá đi chân đất (tức là chân trần, không giày, dép, guốc chi cả) lội bộ ba cây số đi học lớp nhất, lớp cuối cùng bậc tiểu học.
    2
    • Yêu thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
    • Xứ Thượng
      Dạ, Thầy... bây giờ Thầy là chứng nhân nhiều sự vật đã đi vào quên lãng. Em cám ơn những comment của Thầy Hoan To.
      1
      • Thích
      • Phản hồi
      • 2 năm
  • Ngoc Lan
    Trời mưa thì mặc trời mưa..
    Tôi không có nón trời chừa ( trừa ) tôi ra
    1
    • Haha
    • Phản hồi
    • 2 năm
    • Đã chỉnh sửa
  • Trúc Tài
    Em chưa từng thấy , nhưng tác giả đã cho thấy cái áo tơi như người bạn chân chất hiền chịu đựng cùng với người nông dân trong những ngày mưa gió và là sản phẩm quý giá của ngày xa xưa đó ... Thấy thương thương nhiều 🙏❤️
    1
    • Yêu thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
  • Ngoc Lan
    .cái áo tơi rất tiện dụng trời mưa che mưa, mùa hè che nắng, mùa rét thì che gió... Người Nghệ Tĩnh có câu :
    Nghệ Tỉnh quê em đẹp tuyệt vời
    Chân đi dép lốp ngài ( người) mang tơi.… 
    Xem thêm
    1
    • Yêu thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
    • Đã chỉnh sửa
  • Ngoc Hai Banme
    Cuối thập niên 50 gđ mình từ Saigon theo Ba đổi việc & ra Huế..( Sau 5,7 năm ở Huế mới vô thẳng Cao Nguyên Trung Phần ). Thời đó mình cũng đã thấy áo “Tơi” ni nhiều lắm , mà Huế thì mùa mưa ôi chao là dai dẳng bầu trời âm u cả tháng khg thấy mặt trời..
    1
    • Yêu thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
  • Hung Kieu
    Trong miền cực nam trung bộ, theo phương ngữ chắc người ta gọi là lá buông.
    Miệt Hàm Tân -Phan Thiết có nhiều.
    Mật khu Rừng Lá ở đó đã làm cắt đứt đường giao thông từ Sài gòn đi Phan Thiết nhiều năm liền.… 
    Xem thêm
    3
    • Yêu thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
    • Đã chỉnh sửa
  • Phu Nguyen
    Câu thành ngữ "nghèo rớt mồng tơi" chính là từ cái áo tơi đi mưa này, thường bị hiểu lầm là nghèo rớt lá rau mồng tơi. Người nghèo đến mức chỉ có một cái áo tơi mặc đi mặc lại năm này qua năm khác, cổ áo rách rớt cả sợi dây cột (còn gọi là mồng) mà vẫn… 
    Xem thêm
    8
    • Yêu thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
    • Đã chỉnh sửa
  • Bảy Phạm
    Hiện nay vùng Hà Tĩnh vẫn dùng áo tơi!
    1
    • Yêu thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
  • Kim Tuyet
    Nghèo rớt mùng tơi ! ( mồng tơi )
    1
    • Thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
    • Đã chỉnh sửa
  • Kim Tuyet
    Hồi xưa không biết, lúc nghe bài hát Kiếp nghèo có câu Mưa xuyên áo tơi ... không hiểu chỉ nghĩ là áo mưa mà gọi theo địa phương, sau này đọc tài liệu mới biết, nhớ lại lúc nhỏ thấy ông nội chằm nón bằng lá dừa nước non để đi mưa và đậy các lu chứa nướ… 
    Xem thêm
    1
    • Yêu thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
  • Nguyễn Biênhoà
    Lá dùng để chằm áo tơi cũng cùng một loại lá chăm nón lá.
    Loại cây lá nầy ở xứ tôi Tân Tường (Biên Hoà) được người ta gọi là cây (lá) mật cật.
    3
    • Yêu thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
    • Đã chỉnh sửa
    • Phu Nguyen
      Đúng là chằm áo tơi và chằm nón lá đều cùng dùng lá mật cật, tuy nhiên người ta lựa lá non trên đọt phơi khô rồi vuốt thẳng bằng bịch cát nóng để làm nón lá, còn lá già để chằm áo tơi.
      2
      • Yêu thích
      • Phản hồi
      • 2 năm
      • Đã chỉnh sửa
  • Hien Nguyen
    Thước ấu thơ tôi cũng từng mặc áo tơi,nó như một cái chòi nhõ che mưa , giữ ấm. Sau này động từ chằm sẽ biến mất trong từ điễn V N
    1
    • Yêu thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
  • Lo Lem
    Tôi đã nhìn thấy cái áo tơi này từ ngày còn rất nhỏ trong mỗi lần đi về miền trung ,dọc hai bên đường là những đồng lúa ,người nông dân khoác áo tơi lầm lũi ở đó gợi hình ảnh của sự cần cù ,nhẫn nại
    1
    • Yêu thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
  • Tieu Hong Pham
    Ngày xưa nghe các bác nói chiếc áo tơi mưa , giờ tỷ mới biết là chiếc áo tơi làm từ lá ...
    1
    • Yêu thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
  • Nguyễn Thái
    Hồi ức một thời gian truân khg bao giờ quêm được
    1
    • Yêu thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
  • Cung Trọng Dũng
    Nghe noi o pharmacy co ban
    1
    • Haha
    • Phản hồi
    • 2 năm
  • Lê Thị San
    Mình đã thấy cái áo che mưa này một lần ở Quảng Trị rồi.Nhìn thấy tội lắm...
    1
    • Yêu thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
  • Chung Tran
    Nghĩ đến nghèo rớt mồng tơi
    1
    • Yêu thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
  • Đào Tuấn Sơn
    Hoài niệm thời gian khó !
    1
    • Yêu thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
  • Cung Trọng Dũng
    Ly sao khong bịnh loan
    1
    • Thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
  • Cung Trọng Dũng
    Cu ra farmacy ma hoi
    1
    • Thích
    • Phản hồi
    • 2 năm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét