Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Buôn Ma Thuột, Tây Nguyên, Vietnam

Thứ Hai, 20 tháng 9, 2021

KỶ NIỆM VỀ BA *Nguyễn Thanh Tài

 

15 tháng 6, 2019 
Đã chia sẻ với Công khai
Công khai
Lên cao mới biết non cao...
KỶ NIỆM VỀ BA
*Nguyễn Thanh Tài
Lướt qua một chút về cái tên đầy vẻ con trai của tôi. Số là hồi đó má tôi sinh toàn gái (5 chị em gái vì có một anh trai nhưng anh đã mất lúc chạy tản cư 1944) vì vậy Ba tôi rất mong có một mụn trai. Khi tới chị kế tôi ba đặt tên là Thưởng (như là phần thưởng) nhưng lại ra gái. Tới tôi tên Thành Tài một cái tên thật là con trai. Khi sinh ra tôi má tôi nói ông ơi nó con gái tên này nghe không được, Ba tôi bèn bỏ dấu huyền rồi thành Thanh Tài tôi mang tới giờ vẫn còn âm hưởng của con trai!
Ngày qua tháng lại lớn lên khi vào học sư phạm cái tên mới rắc rối cho tôi, người ta tưởng tôi là trai nên đã gởi một giấy động viên vào Thủ Đức , thật là dở khóc dở cười, Ba tôi lúc đó thân với Thầy Hiệu trưởng Lê Xuân Đích nên đã đích thân chạy tới phân trần với Thầy và vì thế tôi ..được học khóa đầu tiên SP dù đã trễ tới 2 tháng. (lúc đó tôi đang học ỏ Đà Lạt nhưng rắc rối nên về Ban Mê Thuột học)
Lại một lần nữa cái tên làm tôi..bấn loạn, có một thầy tôi nhớ hình như Cha Bình, vào lớp Cha giảng bài xong chắc muốn vui Cha bắt đầu bảo học sinh mỗi người giải thích về tên mình. Mấy cô bạn tên nào cũng đẹp đẽ, đến phiên tôi, tôi nói liền một mạch thưa Cha tên con là một kỷ niệm của Ba mẹ con vào thời kỳ tốt đẹp nhất của hai người kỷ niệm phước lộc màu xanh, Cha gật gù tỏ ý đồng tình và khen là tên ..rất đẹp!
Khi học Sư phạm chúng tôi 6 tên hay đầu têu trốn học để ra rừng cao su chơi hoặc đi quán cà phê Gió là căn cứ địa của chúng tôi. tôi , Trâm em thầy Đắc Hiền, Mỹ , Sơn, Thư và anh Lương, lúc đó Mỹ có chiếc Vespa, có khi chở 3.
Một hôm chẳng hiểu sao đang dung dăng dung dẻ trên đường ra rừng cà phê gần phi trường L19, bỗng đi ngược chiều là chiếc xe hơi LandRollver cuả ba tôi , chết rồi tôi láy nón che mặt nhưng không kịp, thế là chiều hôm đó về bị tra hỏi "con đi đâu, nghỉ học sao không về nhà..". Hú vía 'Ba chỉ hỏi vậy và khuyên tôi chăm lo học . Một lần khác tôi bị bệnh, các bạn kéo tới thăm, nhưng biết danh tiếng Ba tôi rất khó nên đứng mãi ngoài trước cửa quán(Sách) mà chưa dám vô, bạn tôi Mỹ đã vào trong xa rừng cà phê hái một cành hoa cà phê màu đỏ hồng rất đẹp, tựạ như hoa đào , vì cây cà phê này rất hiếm, nhiều khi cả môt khu rừng hoa cà phê trắng mà chỉ có một cây đỏ hồng, mà bạn biết tôi rất thích. Mãi sau, chị tôi ra gọi vô mới dám rón rén vào vì lúc đó vẫn còn nghe tiếng ho hắng giọng cuả Ba tôi!
Đó là những kỷ niệm thời đi học rất nghịch phá cuả chúng tôi.
Sau đây là một kỷ niệm khác về Ba. Hồi nhỏ chắc em hay đau yếu bệnh hoạn nên Ba cũng để mắt tới..Vì con đông làm sao chú ý hết cho đồng đều , vã lại có má ở nhà chăm sóc nên Ba cũng yên tâm phần nào.
Em nhớ hồi ở Đà Lạt trời thương sương lạnh, mà em thì yếu phổi nên ho hen quanh năm. Mỗi lần Ba đi đâu về thấy em ho quá nên hỏi má đã cho uống thuốc chưa mà chưa thấy bớt. Ba mới làm cho em một môn thuốc mà em rất thích đến nổi khi bớt rồi mà em ..cứ thấy Ba là gỉa bộ còn bị ho để được uống hoài..
Đó là tròng đỏ trứng gà ta mà gà tre mới được, đánh tan với mật ong rừng rồi đem phơi sương một đêm, sáng ra lấy uống rất công hiệu. Ba nói uống thuốc này hay lắm mà hồi đó Ba uống có hai lần là hết ho liền, sao con bị lâu vậy.
Thấy Ba lo lắng sau đó em mới thú thiệt là vì thích ăn trứng mật ong quá nên gỉa bộ còn bị ho. Ba mới cười biểu con thích ăn để ba làm cho con ăn nhưng trẻ con chỉ được ăn khoảng 3,4 trứng 1 tuần thôi. Tuần sau ba cho ăn tiếp . Nghe vậy em mới nói dạ con hết ho rồi. Chắc Ba cũng biết.
Khi qua Ban Mê Thuột bệnh ho không còn, chắc khí hậu ấm áp hơn. Lớn lên một chút khi em đậu Tú Tài xong , ba kêu em lại hỏi con có đinh học gì nữa không , hay đi ngành nghề nào.? Em nói :
- Dạ con thích dạy học, Ba nói ừ tốt đó, con gái chọn nghề dạy học nề nếp, mấy chị con cũng dạy học 3 chị rồi, con nữa là thứ tư. Vì trước đó lúc còn học đệ nhị, tôi đã đi dạy kèm cho con của thầy giáo .
Học xong Sư phạm tôi vừa dạy trường Công vừa trường Tư, Trường Hưng Đức của cha Bình. Dạo đó tôi hay đi cùng đường đi làm với Ba nên được Ba cho quá giang đi dạy ở Trường Hưng Đức, và cả Trường Nông Lâm Súc ở dưới dốc cổng số 1.
Vì nghề dạy học hợp ý với Ba nên sau này mấy em gái và cả em trai út cũng theo nghề dạy học, ba tôi rất vui vì tính ra nhà tôi từ trên xuống dưới cả thảy 7 người dạy học , chỉ có Như Mai đang học Sư Phạm nửa chừng thì vì biến cố năm 75 nên dở dang. Đó là kỷ niệm về Ba những ngày thơ ấu của tôi. Chị em mình ai cũng có ít nhất một kỉ niệm về Ba.
Em nhớ hồi còn nhỏ ở Đà Lạt, nhà mình có 1 cầu thang lên gác, em thường hay ngồi sau cầu thang và trò chuyện 1 mình (không phải là bịnh mà là thích).
Một lần Ba đi xa về, em không biết vì đang bận “chuyện trò”. Khi lên gác, vừa đến cầu thang, nghe tiếng thì thầm, nhạc nhiên Ba nhìn quanh, chẳng thấy ai cả. Hướng về phía tiếng nói, Ba thấy chỉ mình em một góc… Em đỏ mặt và mắc cỡ, phần bị bắt gặp tại trận, phần cũng sợ Ba nói ra cho mọi người biết (vì đấy là “bí mật” của riêng em). Nhưng lạ thay Ba chỉ mỉm cười rồi hỏi “Con không biết Ba về sao?” rồi Ba đi lên gác.
Em còn có một kỉ niệm nữa về Ba. Lúc anh Kính quen em và đến nhà chơi, Ba theo dõi ngầm và sau 1 thời gian khi biết rằng anh ấy có ý định nghiêm túc với em, ba đã khuyên em nên bằng lòng vì “Kính là người tốt, sau này con sẽ được hạnh phúc”.
Em đã nghe lời Ba, và cho đến bây giờ, sau gần 40 năm chung sống, anh Kính lúc nào cũng lo cho gia đình chu đáo. Ba ơi! Con thương và cảm ơn Ba nhiều lắm.
Cũng còn những kỉ niệm khác nữa nhưng thôi em phải dừng để nhường cho những thành viên khác trong gia đình.
Nguyễn Thanh Tài
Không có mô tả ảnh.
Bạch Yến, TrâmLô VT và 84 người khác
11 bình luận
Thích
Bình luận
Chia sẻ

11 bình luận

  • Thanh Phan
    Hồi tiểu học, em học chung với Ngọc Lan em của cô Thanh Tài. Giờ không biết Ngọc Lan ra sao?
    2
    • Thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
    • Xứ Thượng
      Anh cũng không biết Ngọc Lan bây giờ ở đâu nữa e. Thanh Phan... Nhưng em đọc bài thơ của cô Nguyen Thanhtai tặng cho em Ngọc Lan...
      Ngọc Lan cũng tuổi con gà… 
      Xem thêm
      3
      • Thích
      • Phản hồi
      • 2 năm
    • Thu Minh Ngọc Đá
      Thanh Phan Thanh ơi từ ngày mẹ TM mất, TM đem N Lan về nhà mình để chăm sóc và ở luôn với gđ mình, N Lan khoẻ và vẫn đẹp gái dù tóc đã bạc nhiều.
      1
      • Yêu thích
      • Phản hồi
      • 2 năm
    Xem thêm 1 phản hồi
  • Không có mô tả ảnh.
    1
    • Yêu thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
  • Nguyen Thanhtai
    anh Xứ Thượng ơi cám ơn. anh đã ghi lại những kỷ niẻm của gia đình Hoa văn rất vui khi xem lai thời ấu thơ tuổi học trò đầy những ngày xa xưa vui sống, riêng phần có anh Kính là kỷ niêm của bà chị cũng viết cùng trong bài này
    1
    • Yêu thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
  • Lan Nguyen
    Đúng vậy anh Đạt. Thầy Kính là chồng cô Nguyễn Hồng Phượng. Cô Phượng là cô giáo chủ nhiệm và dạy Anh Văn cho tụi em ở trường Bán Công. Hiện vợ chồng cô Phượng ở Sài Gòn. Khi mới đọc em tưởng cô Thanh Tài cũng có chồng tên Kính. Nhưng khi đọc comment … 
    Xem thêm
    1
    • Yêu thích
    • Phản hồi
    • 2 năm
  • Ngô Điệp
    Hình như ngày xưa Xứ Thượng hay giả bộ đến Hoa Văn thuê truyện để “ tán tỉnh” em Mai phải không ? ! Kkk
    1
    • Haha
    • Phản hồi
    • 2 năm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét