Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Buôn Ma Thuột, Tây Nguyên, Vietnam

Thứ Sáu, 12 tháng 6, 2015

Xứ Thượng... ĐÈO HÀ LAN

Xứ Thượng...
ĐÈO HÀ LAN
Hà Lan là tên một địa danh khá nổi tiếng ở Dak Lak, nằm trên quốc lộ 14 đoạn gần thị xã Buôn Hồ, cách Buôn Ma Thuột chừng 35km về phía đông bắc hướng đường đi Gia Lai. Tên của địa danh này có lẽ được gọi trệch từ tiếng Ê Đê, nguyên dạng là Chư Hlang, có nghĩa là “núi cỏ tranh”. (Theo daklak 24h.com )
Nằm trên QL.14 cách BMT chừng hơn 30 cây số Giáo xứ Vinh quang uốn mình theo con đường ngoằn ngoèo mà giới tài xế đường dài thường gọi là đèo Hà Lan. Hà Lan là tên gọi chung của 03 giáo xứ gồm Hà Lan A, Hà Lan B và Hà Lan C. Đi từ Thành phố Ban Mê về phải qua đèo Hà Lan mà độ dài theo cảm nhận của tôi vừa lên và xuống phải hơn 08 km. Những người có dịp đi qua ngọn đèo này thường nói vui đèo Hà Lan có một “đặc sản” mà ít ngọn đèo nào có được là sương mù. Quả vậy, quanh năm đèo lúc nào cũng có sương mù nhưng đặc biệt là vào cuối tháng tám đầu tháng chín âm lịch, cứ chừng khoảng ba, bốn giờ chiều là như đến hẹn lại lên… sương mù từ các thung lũng lãng đãng nhắm đỉnh đèo mà thẳng tiến. Có nhiều hôm chừng năm giờ chiều là các loại xe lên đèo đều phải bật đèn sương mù mới đi được… Trời càng về khuya, sương mù càng dày, đứng cách nhau hơn một mét không nhận ra mặt ai nữa. Đứng trong sương mù cảm nhận được cái lạnh đi vào chân tơ kẽ tóc ta mới nhận ra ồ cái lạnh ở đèo Hà Lan quê ta không thua cái lạnh ở TP. Đà Lạt chút nào! (Trích đoạn Tản Mạn Xứ Hà của Chuông gió đăng trên www. gpbanmethuot.vn)
... Leo mãi leo mãi, thở phì phò mũi vẫn ngửi thấy những chùm hoa cà phê trắng muốt non tơ nồng nồng thơm. Lên đỉnh đồi hạ ba lô bố trí mũi này mũi nọ rồi chả thằng nào đào hầm nữa, trải cái áo mưa nằm dưới tán cà phê thưa thếch thoác. Trăng lên. Lúc này chợt nhận ra chả nhìn thấy ngọn đồi nào bên cạnh chỉ thấy một màu trắng đục. Lạ quá! Thấy rùng mình vì lạnh. Ban nãy không lạnh vì đeo ba lô súng đạn bây giờ khí lạnh cứ tràn về cay cả mắt, tấm ni lông ướt rườn rượt. Thế mà lính đã ngủ, ngủ dưới sương mù mịt. Tôi đi vòng quanh tiểu đội. Chỉ thấy thằng Hạnh còi là chưa ngủ, nó bấm cái đèn pin cổ ngoéo viết nhật kí. Tôi nhòm vào thấy nó viết được một dòng..: Mẹ ơi đêm nay lạnh quá…
Ba mươi tám năm sau, tôi trở lại đèo Hà Lan. Tài xế người Ban Mê Thuột thấy tôi bảo dừng ở đèo Hà Lan liền nói: dừng ở đèo lạnh hả ông? Tôi ừ. Xuống xe bỗng rùng mình. Lạnh quá! Sao lại thế này? Đang nắng cơ mà? Tài xế bảo, ông ơi ngọn đèo này là đèo sương mù đèo lạnh mà ông. Chỉ có khúc này thôi ra khỏi đây lại…không lạnh nữa. Tôi ngước lên ngọn đồi cao bây giờ đầy kín là thông. Những cây thông to như cột nhà tán thật đẹp. Tôi nhận ra ngọn đồi cà phê đêm đó tôi đã nằm. Chợt nhớ khuôn mặt thằng Hạnh và nhật kí nó viết dở… Mẹ ơi đêm nay lạnh quá.
Tôi gọi: “Hạnh ơi!” . ( Trích đoạn tản văn: “Mẹ ơi! Đêm nay lạnh lắm” – Nguyễn Trọng Luân )
Tôi lớn lên ở một miền quê vùng cao nguyên, tôi vẫn còn nhớ hồi học địa lý Trong sách ghi rõ là quê tôi, miền đất đỏ Bazan rất nhiều tài nguyên và khoáng sản. Tôi cũng không quan tâm cho lắm. Bởi với tôi: Ngôi làng nằm giữa những ngọn đồi mà mọi người nơi quê tôi gọi là đèo Hà Lan đă là một cái ǵ́ì đó ngoài sức tưởng tượng và khám phá của tuổi thơ tôi hồi đó và ngay cả ông bà tôi bây giờ nữa ! Tôi đi học xa nhà từ năm đệ nhất cấp, cuối tháng được phép ba tôi chở tôi về thăm nhà một lần Tôi thích được nh́ìn ngôi làng của tôi từ trên ngọn đèo bắt đầu vào làng bởi vì đó chính là " Nơi mà khi ta về lại nhớ lúc ta đi" . (Trích đoạn Quê Nghèo-Tình Có Nghèo Đâu của Vũ Nguyễn đăng trên Lasanbanme's Blog)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét