Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Buôn Ma Thuột, Tây Nguyên, Vietnam

Thứ Sáu, 12 tháng 6, 2015

HOA GIẤY NHÀ AI

HOA GIẤY NHÀ AI
...
Cái thuở chúng mình biết hẹn nhau
Bên chùm bông giấy cuối vườn sau
Mẹ cười khẽ hỏi ai đến đó
Em đứng nghiêng nhìn má đỏ au...
(Thuở Ban Ðầu - Ðan Hà, Poetry Digest. 1997)
Tôi men theo bờ ruộng trắng hoa cỏ may quen thuộc về làng. Những chiếc hoa may thân mật găm đầy vào gấu quần. Một vài chú ngoé thấy động nhảy vọt xuống ruộng lúa, giương đôi mắt to, lồi ra nhìn tôi lạ lẫm và cảnh giác. Tôi bóc mấy chiếc đòng đòng le le, căng tròn đưa lên miệng. Ngọt quá. Lâu lắm rồi mới lại được ăn đòng đòng. Mùi ngai ngái của cỏ quyện lẫn mùi hăng nồng của hoa dại. Tôi xắn quần rồi xách giầy chạy tắt băng qua mấy ruộng lúa đầu đình. Về tới đầu làng, tự dưng tôi đứng sững lại. Tuy không có cảm giác thiêng liêng như một số nhà văn đã viết về những con người xa quê lâu ngày, lúc trở về đã ôm hôn đất mẹ nhưng trong lòng tôi chợt dâng lên một cảm xúc ấm áp, thân mật đến lạ kỳ. Hơi đất bốc lên quen thuộc quá. Khói lam chiều chờn vờn trên những ngọn tre đang tần ngần gỡ tóc. Gió mát lịm, khua lùng bùng vườn chuối bên đường. Bọn trẻ chăn trâu đang dong trâu về làng. Một vài thằng nhìn tôi với ánh mắt lạ lẫm.
Cổng nhà nội đây rồi. Chiếc cổng cũ kỹ quen thuộc ngày xưa vẫn rêu phong cổ kính. Cái sân lát gạch chạy dài suốt mấy gian nhà ngói xuống tận dưới bếp, ngày xưa bao lần mưa trơn làm tôi ngã, nay đã sứt mẻ vài chỗ. Trên cổng, giàn nho đan kín một màu xanh bình yên. Ngôi nhà ngói năm gian của nội vẫn im lìm và cũ kỹ. Có lẽ chỉ có giàn hoa giấy bò khắp mái nhà, thả vô số những chùm hoa màu hồng rực rỡ như mặt trời buổi sớm là mới được nội trồng. Giàn hoa làm cho ngôi nhà chợt đẹp lung linh. Với tôi, ngôi nhà này bao giờ cũng đầy ắp sự ấm cúng và thanh bình.
Ông nội đang tưới nước cho mấy chậu cảnh ở sân, nhìn thấy tôi bước vào liền gọi với xuống bếp như reo lên:
- Bà nó ơi, thằng Cu về.
(Trích đoạn " Về quê nội" của Hoàng Trọng Muôn)
Loại hoa giấy thân mềm, lâu ngày nó bò lên cổng rào, làm thành cái vòng cung đầy hoa. Không để ý trông chừng là nó xà xuống thấp, người ra vào phải cúi đầu tránh nhánh hoa giấy vì gai của nó cứng và nhọn, cào xướt da rất đau. Ngày ấy tôi không thích hoa giấy. Hoa này màu sắc sặc sỡ, màu tím, hồng, đỏ, trắng. Hoa có ba cánh chụm lại như một cái lồng đèn nhỏ tí, cánh mỏng có vân li ti như làm bằng... giấy. Có lẽ vì thế người ta gọi nó là hoa giấy chăng. Má tôi thường nhìn hàng hoa giấy và cho rằng đây là loại hữu sắc vô hương, giống như con gái đẹp mà không có duyên (có lẽ nói đến đức hạnh hay thông minh). Tôi còn ghét nó thêm một bậc, đã vô hương mà còn có gai, giống như một cô gái đẹp đã không khôn mà còn đanh đá.
Lúc đi dạo vòng quanh khu San Francisco The Palace of Fine Arts ngắm nghía mấy căn nhà chung quanh khu này tôi chợt thấy dàn hoa giấy màu tím đỏ. Trong nắng mùa hè nó sáng rực đến độ làm tôi sững sờ. Tôi muốn đến gần chụp hình nhưng sợ bị mắc tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp. Ngay cả đứng xa chìa máy chụp cũng ngại sợ người ta nghi mình là thứ trộm đạo tính chuyện bất lương. Đây là một khu nhà mà đi đâu bạn cũng thấy kỳ hoa dị thảo những loài hoa tưởng như chỉ mọc trong vườn thượng uyển của vua chúa thời xưa thế là lại chễm chệ loài hoa mà theo má tôi là liễu ngõ hoa tường, hữu sắc vô hương. Đổi đời mà! Cái không quí giá ở xứ mình lại quí giá ở xứ người... ( Theo Blog's NamMai )


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét