Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Buôn Ma Thuột, Tây Nguyên, Vietnam

Thứ Sáu, 12 tháng 5, 2017

KÝ ỨC MƯA

“ Trời mưa lại nhớ chuyện xưa
Nhớ thời nhong nhỏng, tắm mưa cởi truồng”
KÝ ỨC MƯA
Mưa luôn là thứ vật chất gợi cho con người những ký ức khác nhau. Buổi chiều tà nhìn dòng nước cuộn mênh mông trước mặt, tôi lại nhớ cái thuở còn bé tí ti... anh em tôi tắm mưa. Khi máng nước trước sân nhà nội giọt giọt vài hạt nhỏ, cho tới lúc lớn dần, rồi chảy sè sè, anh em tôi với mấy đứa hàng xóm hí hửng lao ra sân. Đứa nào cũng tranh nhau đứng dưới ống lù nước mạnh nhất. Miệng đứa nào cũng khúc khích tựa như tiếng mưa trong veo, dịu ngọt.
Mỗi độ mưa về, mẹ lại tất bật hơn với gánh rau cho đàn heo đang tuổi lớn, lại dọn dẹp sắp xếp đồ đạc trong nhà do anh em tôi bày ra. Ba anh em tuổi gần nhau nên nghịch kinh khủng. Tôi là đứa phá nhất, mẹ sai anh hai làm gì, tôi đều đi theo rình phá cho được. Mưa càng to chúng tôi càng thích. Chúng tôi thi nhau cười đùa, ước giá như ngày nào cũng mưa để được tắm thoả thích.
Tắm mưa đã đời, chúng tôi lại ngồi bên bếp lửa xem mẹ rang bắp, đứa nào cũng tranh nhau hạt nổ to nhất, dù nóng mấy vẫn khoái và giành nhau, kêu ”của con, của con”. Những cơn mưa trong veo, ngọt lịm nước cứ thế tạc vào ký ức tôi những thời khắc đẹp nhất, trong trẻo nhất và vô tư nhất của tuổi thơ.
Trong ký ức trẻ con của tôi, mưa là điều gì đó rất tuyệt vời, hễ khi mưa xuất hiện nó lại làm cho lũ trẻ chúng tôi khoan khoái lạ thường, tiếng mưa hòa trong tiếng cười của mấy anh em và lũ bạn hàng xóm thuở gà bông ấy nghe ngọt tai hơn bất kì âm thanh nào tôi được nghe sau này. Là cảm giác người run run lạnh, co ro như lũ gà con ướt mưa đang được bếp lửa của mẹ sưởi ấm.
...
Lũ trẻ tắm mưa năm xưa ở sân nhà nội tôi giờ đã lớn, chúng tôi mỗi đứa một phương và mẹ không còn la rầy mấy anh em tôi mỗi khi mưa về. Nhưng, hễ thấy mưa tôi lại nhớ lại thuở xa xưa hồn nhiên đó, lại nhớ da diết mấy cô nàng, mấy anh chàng hàng xóm tắm mưa cùng ấy. Hơn mấy mươi năm, vẫn cảnh trời mưa mỗi lúc mỗi to như thuở trước, nhưng tôi không còn yêu mưa, ngóng mưa nữa.
Càng lớn, tôi càng ý thức được sự nhọc nhằn của bao người khi trời mưa to, tôi lại thấy xót xa cho nhiều người phải chịu cảnh lam lũ. Chỉ ước mong sao mưa vừa đủ nước, nắng vừa đủ khô áo quần, thiên, địa thuận hoà cho lòng người náo nức, cho mỗi đợt mưa về ai cũng mừng rơn đón mưa.
***
(Trích đoạn trong "Ký Ức Mưa" của Đào Thị Viên đăng trênhttp://tuvantuyensinh.vn/news/)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét