Hoa cà nở trắng xóa trong buôn Trấp sau đợt tưới đầu tiên...
THƯƠNG NGƯỜI VẤT VẢ CHO CÂY CÀ PHÊ
*Diệu Lài
*Diệu Lài
Hôm nay con quẹt nước mắt khi thấy hình ảnh một người kéo ống tưới cà phê, con nhớ tới bố, nhớ dáng người gầy đen oằn mình kéo ống tưới cà, với một hy vọng cho vụ mùa bội thu. Bố mẹ! Con cảm ơn bố mẹ thật nhiều khi đã nuôi chúng con khôn lớn nên người. Có lẽ con không thể nào đếm hết được những sự hy sinh vất vả mà bố mẹ dành cho chúng con.
Con biết bố hy sinh cho chúng con nhiều lắm, cả đời bố gần 60 tuổi vẫn bám lấy rẫy nương xung quanh bốn bể là rừng núi để kiếm lấy tiền cho chúng con ăn học. Con cũng biết, mẹ hy sinh cho chúng con thật nhiều, là cô giáo nhưng mẹ nào đâu có được quần là áo lượt như bao người khác. Xong tiết dạy là chạy vào rẫy, bàn tay mẹ chai lỳ vì cầm cuốc làm cỏ cà phê. Mỗi lần cầm bàn tay mẹ, lòng con xót xa lắm, nhựa cà phê làm vàng đôi tay mẹ, những vết chai sần cộm lên, con đủ hiểu mẹ đã hy sinh cho chúng con thể nào.
Năm anh chị em chúng con khôn lớn, học hành nên người như ngày hôm nay, con biết rằng bố mẹ đã chịu vất vả nhiều lắm. Con nhớ tết năm nao, cứ 30 tết bố mẹ lại lục cục kéo ống đi tưới cà phê. Nhà mình không có tiền mua rẫy gần, bố mẹ mua tận nơi gần núi. Nước khan hiếm, đợi họ kéo máy về bố mẹ lại kéo máy đi tưới.
Ba ngày tết, bố mẹ lại cặm cụi tưới cà phê, bố dáng người nhỏ bé, gầy còm, oằn mình kéo ống. Bố đi tới đâu bàn chân lún sâu tới đó, lưng lại còng thêm, cái ống nước như oằn trên vai bố, có lẽ hình ảnh đó con không bao giờ quên bố ạ. Gần như quãng thời gian năm anh chị em đi học, là gắn liền với khoảng thời gian bố và mẹ không bao giờ có một cái tết trọn vẹn. Buồn lắm!
Con từng ước gia đình mình có một cái Tết bố mẹ không phải tưới cà phê. Con từng ước gia đình được sum vầy trong những ngày tết. Làm thật vất vả nhưng bữa cơm của bố mẹ chỉ có con cá khô mặn, bao nhiêu tiền đều gửi cho chúng con ăn học nơi phồn hoa đô thị.
Con nhớ lắm, bữa cơm có mỗi quả trứng bố dành hết cho con, bố dầm muối trắng và ớt đỏ ăn, bố gật gù khen ngon mà lòng con đắng ngắt. Con nhớ lắm, dưới cái nắng như muốn xé vào da thịt nhưng ở giữa quả đồi con vẫn thấy tấm lưng đen bóng của bố đang cuốc cỏ cà phê. Con vẫn nhớ lắm, bố nhường cho con bắp ngô, khi trời mưa mẹ chưa kịp mang gạo vào rẫy. Con nhớ lắm, bố mẹ chỉ dám ăn đầu cá, còn nhường phần thịt cho chúng con ăn.
...
...
Con đắng lòng khi nghe thấy hai chữ mất mùa, vì con biết người dân quê hương mình chỉ có nguồn thu nhập chính từ cây cà phê. hai chữ mất mùa, mà lòng con quặn thắt. Con lại nhớ năm xưa mẹ từng nén tiếng thở dài khi nghe thấy hai chữ mất mùa. Chúng con tuy ở nơi xa, cuộc sống đầy đủ hơn nhưng tận đáy lòng, quẹt nước mắt vào trong, đắng lòng hướng về Ban Mê Thuột xa xôi. Thầm ước mong đừng có ai đó đói lòng trong cái tết Nguyên đán sắp đến này. Nhớ, yêu lắm dân mình, Ban Mê Thuột ơi!
Diệu Lài
(Trích từ nguồn https://vnexpress.net/…/cua-so-bl…/yeu-lam-buon-ma-thuot-oi-)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét