Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Buôn Ma Thuột, Tây Nguyên, Vietnam

Thứ Hai, 25 tháng 4, 2016



Nhớ về xứ Mường...
MỘT THOÁNG BÂNG KHUÂNG
Ngã ba Xưa cái tên gọi nôm na ấy là một địa danh của huyện Lạc Sơn. Con đường tới đây tách làm đôi một về Kim Bôi một tới Thị Xã Hoà Bình. Chọn con đường nào không phải là điều quan trọng nhưng một tiếng trẻ con khóc ời ời giữa đêm khuya như làm ấm lại cái hoang vắng của lòng mình giữa núi rừng đã níu chân tôi. Một quán hàng bên đường còn mở cửa. Họ không bán hàng không đợi khách. Nơi đây vừa là cửa hàng vừa là nơi sinh hoạt của một cặp vợ chồng trẻ cùng đứa con nhỏ. Và nghiễm nhiên tôi thành khách của gia đình.
...
Anh bạn chủ nhà trạc tuổi sau cái ngỡ ngàng ban đầu bắt đầu vào chuyện. Vui như Tết thì không phải nhưng đầm ấm như Tết thì đúng. Một chén rượu uống qua hai năm làm người ta như xích lại gần hơn với nhau xích lại gần hơn với đất đai với núi rừng với quê hương đất nước. Hơn hai chục năm biết rượu tôi đã từng được uống nhiều loại rượu với nhiều loại người ta có tây có vùng cao có vùng biển có rượu ngon có và rượu dở cũng có uống cho say cũng có mà uống cho tỉnh cũng có.... Nhưng chắc chắn một điều chén rượu uống với anh bạn Mường lạ hoắc nơi ngã ba Xưa trong phút giao thừa này sẽ là chén rượu có ý nghĩa hoàn toàn đặc biệt bí hiểm độc đáo thành thật chân tình....
Không hỏi tên không ghi địa chỉ không hẹn ngày tái ngộ. Với họ tôi chỉ là khách độ đường nhưng cái thiêng liêng của giây phút chuyển giao thời gian ấy cái cởi mở và hiếu khách của người dân miền núi ấy đã cho tôi một giao thừa ấm áp một niềm chia sẻ giữa hoang vu mà ánh mắt ngần ngại của họ khi chia tay là cả một trời đằm thắm tình người...
...
Xứ Mường nơi đã từng cho tôi những tháng năm ngỡ ngàng và say đắm xứ Mường cũng đã để lại trong tôi những kỷ niệm không dễ nhạt phai cũng xứ Mường đã ôm ấp đùm bọc tôi qua những trống trải ngơ ngác khi một khoảng thời gian vô cùng vừa khép lại giờ đây lại đặt ra cho tôi một câu hỏi lớn không phải chỉ riêng cho tôi mà là cho chúng tôi một thế hệ từng được nâng niu chăm bẵm từng được nuôi nấng trong đủ đầy hoan lạc....Tiếng sột soạt của loài gặm nhấm kiếm ăn đêm bên cạnh và xa xa là tiếng sóng vỗ nhẹ nơi lòng hồ như nhắc rằng: tôi đã từng ăn cơm xứ Mường tôi đang ngủ ở xứ Mường và tôi vừa đón chào một năm mới với bao nhiêu dự định bao nhiêu hy vọng ngay trên đất Mường này thì phải chăng câu hỏi đó sẽ còn là một món nợ từ sâu thẳm lòng mình....
(Trích đoạn "Một lần ăn Tết xứ Mường" của Lương Ngọc An đăng trênhttp://lehung.vnweblogs.com/)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét