Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Buôn Ma Thuột, Tây Nguyên, Vietnam

Thứ Hai, 15 tháng 12, 2014

Nỗi nhớ Ban Mê... TẮM PISCINE

Nỗi nhớ Ban Mê...
TẮM PISCINE
Từ lúc còn là một thằng bé con, trong những trưa hè oi ả với chỉ chiếc quần “ xà lỏn ” đầu đội nắng, chân đạp đất đi như chạy trên con đường này mà chúng tôi thường gọi là đường Toà án, để mong sớm đến Piscine, một hồ bơi được xây dựng từ thời Bảo-Đại, hối hả bước dưới những tàng cây hoa Phượng đỏ, tôi đi qua Toà án, tới Bưu điện…băng vội qua đường, vượt qua Toà Hành chánh Tỉnh quẹo xuống con đường bên hông Ty Ngân khố…thế là đã bắt đầu bước vào khu vực Trần-Hưng-Đạo, thường thì lần nào cũng vậy khi đến đây, tâm trạng của chúng tôi những thằng nhóc đã từng đi tắm Piscine hồ ông Tỉnh ( tên của người quản lý hồ bơi ) luôn luôn giống nhau là rất bồn chồn và hồi hộp. Bồn chồn bởi vì sắp tới hồ bơi, sắp được bờ- lông-nhông và tha hồ lặn ngụp dưới dòng nước mát cho thoả thích. Cho dù có say mê cái hồ bơi ông Tỉnh này đến cỡ nào tôi cũng không dám dùng từ dòng nước trong mát ở đây vì sợ Chúa phạt về tội nói dối, nước ở đây chỉ mát chứ không trong, nước vẩn đục quanh năm nhất là vào mùa mưa, vậy mà điều đó chẳng cản trở được một li ông cụ nào về lòng say mê mãnh liệt của đám con nít chúng tôi đối với cái hồ bơi duy nhất của thị trấn này. Còn hồi hộp là vì nếu hôm nay chẳng may gặp phải anh Hồng-méo* một hung thần của bọn con nít, thường đón đường chúng tôi ở khu vực Trần-Hưng-Đạo này để thu tiền mãi lộ, thì chắc chắn là tiêu nguyên tán đường…phèn ( có thằng nào mà không sợ anh Hồng-méo... chết liền á ) bởi vì gặp anh là lành ít dữ nhiều, anh vốn sinh ra không phải để mang nụ cười đến cho mấy thằng nhóc chúng tôi, trong những câu chuyện truyền miệng chúng tôi được biết rằng có nhiều đứa khi gặp anh đã phải bỏ của chạy lấy người, đó là lý do vì sao khi đi bơi ở đây tôi thường chỉ mặc mỗi cái quần xà lỏn lon ton, không dép, không mủ để nếu có phải bỏ của chạy lấy người thì tôi không có gì phải mất ngoài cái…quần xà lỏn ấy mà thôi !!! Dĩ nhiên là phải nhớ mang theo 2 đồng cắc, giấu kỹ trong lưng quần, 1 đồng đưa ông Tỉnh để xuống hồ, còn 1 đồng sau khi tắm xong, mua miếng kẹo đậu phụng ngào đường có hình tam giác của bà lão bán dạo trước cổng, vừa đi vừa nhai cho nó đỡ run, đỡ tê tái cõi lòng vì đói và lạnh...( Trích đoạn TRỞ LẠI BAN MÊ của Trần Châu đăng trên http://www.trunghocbmt68-75.com)
Lần nầy thì lũ kỷ niệm chắc thấy tội nghiệp nên mạnh dạn dẫn đường và tôi chạy một mạch đến đúng nơi tôi muốn đến: Piscine.
Đứng lơ ngơ nhìn ngắm một hồi, bỗng dưng tôi thấy như thiếu thiếu cái gì. Rồi! Quên máy chụp hình. Quay trở lại chỗ gởi đồ moi nó ra chạy vù xuống trở lại. Lòng chợt bỗng quạnh hiu khi nhìn sự hoang phế phơi bày trước mắt. Họ đã nắn dòng chảy con suối để thực hiện một ý dự án nào đó nhưng không thành. Bây giờ “nó” được cho đi qua song song với piscine phía cửa vào ngày trước. Do không phải mùa mưa nên chỉ chảy róc rách giống như một rảnh thoát nước mà thôi. Nhìn “cố nhân” ngày nào đang phơi mình hoang phế với thời gian, nhìn mấy cây dừa lão đang giương mình khẳng khiu cao ngất lên trời nơi ngày trước là cái nhà tôle của Ông Tỉnh gầy nhom giữ hồ lòng tôi chùng xuống và bùi ngùi biết mấy! Cảnh cũ còn đây mà người xưa đâu tá?
Quay tới quay lui một hồi, tôi thấy có hai con dốc dựng đứng được xây thành bậc cấp hẳn hoi dẫn vào hai ngôi nhà phía trên cao. Tôi biết chắc rằng một trong hai ngôi nhà ấy có nhà của Thầy Quang dạy vẽ của trường Trung Học Banmêthuột...(Trích trong NÍU TAY KỶ NIỆM của Hùng Bi đăng trên
banthohp.blogspot.com/2012/04/niu-tay-ky-niem)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét