Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Buôn Ma Thuột, Tây Nguyên, Vietnam

Thứ Ba, 30 tháng 12, 2014

CÂU CHUYỆN CÔ BÉ BÁN DIÊM

CÂU CHUYỆN CÔ BÉ BÁN DIÊM
Một mùa giáng sinh nữa lại về , đây đó khắp đường phố cửa tiệm người ta đã bắt đầu trang trí những cây thông noel thật đẹp và thật lung linh.Tại các thành phố lớn ở Việt Nam như Sài Gòn hay Hà Nội cũng nhộn nhịp không kém. Bầu không khí đón mừng đại lễ Giáng Sinh còn được biểu hiện nơi các công ty, xí nghiệp, nhà hàng, quán ăn...đâu đâu cũng thấy không khí của lễ hội. Không khí ấy lại nóng dần lên khi người người đi mua sắm, nhà nhà háo hức đợi mong. Dù là người nghèo hay giàu, nam, phụ hay lão, ấu, người tin theo Đức Giêsu hay không tin, Giáng Sinh vẫn cứ là một ngày hội. Ngày hội tâm linh. Ngày hội của toàn xã hội... Các bạn biết không ? mỗi lần giáng sinh về tôi thèm khát ở bên gia đình để hưởng trọn một cái noel thật ấm cúng và đầy ý nghĩa .Cùng gia đình ăn gà nướng uống rượu rum.Phải đi làm xa nhà nên tôi biết được cảm giác cô đơn là thế nào . Đã 2 năm xa nhà , xa gia đình để vào đất sài gòn lập nghiệp .Đất sài gòn bon chen mà khó sống. Sài gòn vào những ngày cận kề giáng sinh đường phố thật nhộn nhịp , đây đó vang lên khúc nhạc giáng sinh. Mọi người chụp cho nhau những tấm hình làm kỉ niệm. Thỉnh thoảng trên đường bắt gặp những em bé bán vé số lang thang khắp nơi nhưng vẫn chưa bán được tờ nào. Không biết sẽ còn bao nhiêu những mảnh đời bất hạnh khi em sinh ra em đã không có cha không có mẹ . Em không biết ba mẹ em là ai ? Hình ảnh cô bé bán vé số làm cho tôi liên tưởng đến câu chuyện : " cô bé bán diêm " của andersen mà tôi đã từng được học năm lớp 8...
(Theo Blog Nguyễn Thị Thanh Tâm trên Zing Me)
...
Que diêm cháy đến tận đầu ngón tay cô bé, nóng bỏng. Ngọn lửa đã tắt và ảo ảnh rực sáng trên khuôn mặt cô bé cũng biến mất.
Lần thứ năm, cô bé quẹt tất cả những que diêm còn lại trong bao. Cô muốn níu kéo bà để được bà cho đi theo đến một thế giới không còn đói rét và đau khổ. Các que diêm nối nhau cháy sáng như ban ngày. Chưa bao giờ cô bé lại thấy bà mình to lớn và đẹp lão như thế này. Bà nhẹ nhàng cầm lấy tay cô bé rồi hai bà cháu cùng bay vút lên cao, cao mãi. Chẳng còn đói rét, đau buồn nào đe dọa họ nữa. Họ đã về với Thượng Đế.
Sáng hôm sau, mọi người vui vẻ kéo nhau ra đường đón mừng năm mới. Rồi vài người phát hiện ra một cô bé có đôi má hồng hào và đôi môi đang mỉm cười. Cô bé đã chết vì giá rét trong đêm giao thừa. Họ bảo nhau: “Con bé đã đốt hết một bao diêm. Chắc nó muốn sưởi cho ấm”. Một ông khách nhặt que diêm còn sót lại rơi trên nắp giỏ, nói lớn: “Ô! Nó bỏ sót một que diêm đây này!”. Vâng! Que diêm đó chính là tôi. Vì thế mà tôi đã chứng kiến đầu đuôi câu chuyện về cô bé bán diêm vô cùng đáng thương ấy.
(Trích truyện cổ của Hans Christian Andersen)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét