Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Buôn Ma Thuột, Tây Nguyên, Vietnam

Thứ Hai, 15 tháng 12, 2014

ĂN RỪNG

ĂN RỪNG
Mùa mưa năm 2014 này, họ - một bộ phận những người bản địa ở miền vốn sơn nguyên này vẫn sống thuần hậu theo truyền thống vốn thế. Những sản vật người Mạ, K’ho, M’nông, Ê Đê, J’rai… tỉa ra bên tầng dưới của lớp “nguyên sinh” họ gọi là “lá cây, con vật ăn được”, còn các nhà lâm sinh hàn lâm gọi bằng thuật ngữ “lâm sản phụ”. “Lâm sản phụ” nhưng là cuộc tồn tại, sự sống cơ bản của họ. Ở đó họ có sự vất vả, cơ cực, chòi đạp nhưng lại có một kiểu hạnh phúc, an lạc của họ.
Đừng dùng nhận thức sống đô thành để áp chiếu lối sống sơn nguyên, cũng đừng dùng phép tắc lý trí để phán xét kiểu sống thuần khiết trước tự nhiên.
Với cuộc sống hỗn tạp và xáo động dữ dội bên ngoài dĩ nhiên cũng sẽ xuất hiện những kiểu “chơi” không đẹp, không ứng xử triệt để nguyên tắc tôn trọng Mẹ rừng khi “ăn rừng”, ngày nay.
Giữa buổi rừng còn ít như hiện nay (ai cũng biết không phải lỗi của họ), có thể trong chúng ta có người nghĩ về việc “ăn” rừng của họ với những kiểu nhìn khác nữa. Nhưng mà biết làm sao, sự thật nó đang như thế, một phần dòng chảy cuộc sống ở Tây Nguyên.
Giản dị nhất, ta gọi nó là nền “nông nghiệp sạch” nguyên bản, với thảo mộc, cây cỏ không thuốc bảo vệ thực vật, là nền thương mại hồn nhiên, “lẩy” ra từ rừng - mẹ rừng ban tặng.
Ngôn từ sẽ không thể là công cụ chuyển tải đủ đầy về sự sinh động của một cuộc sống thật và ý vị đang diễn ra trên khắp (làng) bon, buôn, plei này được nên cho tôi được dùng nguyên hình ảnh để “kể” câu chuyện “ăn” rừng vào mùa mưa Tây Nguyên mà mình lãng du chung sống trên những núi non, đặt chân tới…
(Trích đoạn trong "Cận cảnh mùa kiếm sống của người sơn cước" của Nguyễn Hàng Tình)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét