"Có những nỗi nhớ không mang tên... người ơi!"...
NHỚ RỪNG
*Hoàng Minh Sơn
Hồi nhỏ tôi rất hay vào rừng chơi. Có lẽ bởi hồi ấy trẻ nhỏ không có nhiều chỗ vui chơi giải trí như bây giờ. Nhưng cũng có lẽ bởi hồi đó, ở quê tôi rừng còn rất nhiều. Ngay phía sau xóm nhỏ nơi tôi sống ngày ấy là cả một cánh rừng, chỉ một quãng đường là tới.
Tuổi thơ tôi đầy ắp những kỷ niệm về rừng. Đó là những buổi trưa hè, tôi thơ thẩn trong rừng vầu gần nhà. Những cây vầu to bằng cổ chân, thẳng tắp, cao vút, ngọn lá lòe xòe như cây bút lông tòe ngòi. Lá vầu đan thành một mái vòm xanh biếc. Nắng lọc qua, chiếu từng luồng sáng rực rỡ. Cảnh tượng trông thật đẹp. Tôi bước trên những lớp lá khô xạc xào, lắng nghe tiếng chim “ bắt cô trói cột” lảnh lót. Cái tĩnh lặng của núi rừng khiến tiếng chim càng vang vọng, nghe sao mà khắc khoải. Tôi bỗng thấy xốn xang cả nỗi lòng.
Tôi và lũ bạn thân còn hay rủ nhau trèo lên những cây xau xau tìm bắt sâu cước. Những con sâu to bằng ngón tay, màu vàng, dọc thân có những sọc xanh đỏ, mình tua tủa những sợi lông màu trắng cứng và sắc. Chúng tôi bắt lấy, dùng gai nhọn moi lấy ruột. Ruột sâu cuộn từng búi màu xanh trông như những sợi cước, gỡ ra dài đến vài gang tay. Nghe nói ruột sâu đem ngâm dấm rồi phơi nắng sẽ thành một loại cước dùng để câu cá rất tốt, chưa bao giờ chúng tôi “chế tạo” thành công loại cước đó nhưng cái cảm giác hồi hộp khi mổ sâu, sốt ruột chờ “cước” khô, tiếc rẻ khi “cước” bị đứt thì tôi không thể nào quên được.
Quê tôi ngày ấy còn nghèo. Tôi cũng như lũ bạn hiếm khi được nếm mùi quà bánh. Nhưng bù lại, chúng tôi được hưởng biết bao hương vị của rừng. Hồi đó, sim mọc từng đồi, ổi mọc thành rừng. Còn ven bờ suối thì sung, vả... nhiều vô kể. Những quả sim chín tím mọng, ngọt lịm. Những quả ổi vỏ vàng ối, ruột đỏ hồng, thơm phức. Những quả vả ruột đầy chất thạch đặc sánh ngọt lành, ăn một miếng mát cả gan cả ruột. Rồi nào là quả gắm nướng ăn thơm bùi như lạc, quả dâu da dôn dốt chua, quả bồ quân ngòn ngọt, chan chát…Mùa nào thức ấy. Tất cả là những món quà mà rừng đã ban tặng.
Kỷ niệm về rừng thì nhiều lắm. Nhớ những buổi trưa đi học, chúng tôi cứ la cà, tìm quả chín trong những lùm cây ven đường để ăn. Những chùm quả mâm xôi mọng đỏ, những chùm quả cơm nguội trắng ngần... Cho đến khi nghe tiếng trống mới hớt hơ hớt hải chạy vội tới trường. Lại có những buổi chiều đi chăn trâu, trèo lên đồi hái đầy một bọc sim ổi ngồi ăn. Nhìn xuống, những ngôi nhà nép sau những rặng tre, khói bếp vấn vương trên mái rạ, chợt bâng khuâng, thấy yêu làng quê tha thiết…
Tôi lớn lên, đi xa, thỉnh thoảng mới có dịp về thăm quê. Mỗi lần về lại thấy bao sự đổi khác. Mừng vì làng xóm đã thay đổi nhiều. Nhà cửa đông đúc hơn, to đẹp hơn, có cả những ngôi nhà hai tầng, ba tầng. Đường sá rộng rãi hơn, quang quẻ hơn. Nhưng rừng, rừng đâu hết cả rồi. Những cánh rừng xưa giờ chỉ còn là những quả đồi cằn cỗi, nham nhở cỏ hoang cây dại, như mái tóc của người bị sốt rét. Những mảnh nương xác xơ, lam lũ như những miếng vá trên tấm áo quê hương. Phải chi đó vẫn là sắc màu xanh đằm thắm của rừng thì làng quê sẽ đẹp hơn biết bao nhiêu.
Tôi bỗng thấy thương những đứa trẻ nơi xóm nhỏ. Tâm hồn chúng thiếu vắng một cánh rừng. Rừng của tôi đâu rồi, rừng ơi!
Hoàng Minh Sơn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét