Lại nhớ về tuổi thơ... Có những bài Học Thuộc Lòng cứ chắc mình thuộc mà không đúng...
ĐI TÌM MỘT BÀI HỌC THUỘC LÒNG
*Nguyễn Quang Phú
Năm 2013, trong lúc lang thang trên mạng tôi tình cờ tìm thấy trang blog Xứ Thượng của Đạt Buôn Trấp, đọc được bài NHỮNG BÀI HỌC ĐẦU ĐỜI của Nguyễn Hoàng Khanh (http://datbuontrap.blogspot.com/…/09/nhung-bai-hoc-au-oi.ht…).
Trong đó có bài học thuộc lòng "Trận cầu quốc tế" thật hay, mở đầu bằng hai câu:
"Chiều chưa ngả, nắng còn gay gắt lắm
Hai đội cầu hăng hái tiến ra sân ..."
Hai câu trên bất chợt làm tôi nhớ tới một bài học thuộc lòng khác mà tôi còn thuộc từ 50 năm trước, bài "Một trận cầu".
Năm ấy 1968, tôi học lớp đệ Ngũ, em tôi Nguyễn Quang Điệp học lớp Nhất trường Nguyễn Công Trứ, hai anh em ngồi học bài mà tôi bị phân tâm mãi vì nó cứ đọc thật to bài học thuộc lòng trong cuốn Tân Việt Văn lớp Nhất của Bùi Văn Bảo :
MỘT TRẬN CẦU
Chiều chưa ngả nắng còn gay gắt lắm
Hai đội cầu hăng hái bước ra sân
Vẻ hung hăng thêm dũng mãnh bội phần
Khi nhịp vỗ vang từ tay khán giả
Một bên áo màu xanh lá mạ
Còn bên kia áo sọc trắng pha hồng
Sau hồi còi hiệu lệnh, quả ban lông
Bay vun vút khắp nơi này chốn nọ
Hàng tiền đạo vốn làm mưa làm gió
Bởi trung phong vừa khỏe lại vừa nhanh
Nhưng cũng may phía địch toán canh thành
Thế thủ vững nhờ hai chàng hậu vệ
Gờm nhau mãi chưa phen nào thắng thế
Ghi trái đầu để lãnh pháo reo vui
Cờ giám biên vẫn chạy tới đi lui
Giúp tai mắt cho trọng tài bắt đúng
Gần nửa hiệp bỗng một bên lưới thủng
Tiếng hoan hô reo dội khắp ầm vang
Chiều nghiêng nghiêng nắng xuống nhạt màu vàng
Trên sân cỏ trận đấu càng sôi nổi ./.
Nghe nhiều lần thành thuộc, rõ ràng bài học thuộc lòng này tôi còn nhớ như in, nhưng trong blog Xứ Thượng, Nguyễn Hoàng Khanh lại viết khác hẳn :
TRẬN CẦU QUỐC TẾ
Chiều chưa ngã, nắng còn gay gắt lắm
Hai đội cầu hăng hái tiến ra sân
Tiếng hoan hô vang dội khắp xa gần
Để cổ võ cho trận cầu quốc tế.
Đoàn tuyển thủ nước nhà hơi nhỏ bé
Nếu so cùng cầu tướng ở phương xa
Còi xuất quân vừa lanh lảnh ban ra
Thì trận đấu đã vô cùng sôi nổi.
Tiền đạo ta như sóng cồn tiến tới
Khi tạt ngang, khi nhồi bóng, làm bàn
Khiến đối phương thành rối loạn, hoang mang
Hậu vệ yếu phải lui về thế thủ
Thiếu bình tĩnh, một vài người chơi dữ
Nên trọng tài cảnh cáo đuổi ra sân
Quả bóng da lăn lộn biết bao lần
Hết hai hiệp và...đội nhà đã thắng
Ta tuy bé nhưng đồng lòng cố gắng
Biết nêu cao gương đoàn kết đấu tranh
Khi giao banh, khi phá lưới, hãm thành
Nên đoạt giải dù địch to gấp bội...
Tôi đã góp ý với Phạm Đình Đạt trong phần nhận xét, nhưng nỗi ám ảnh vẫn đeo đẳng mãi trong tôi. Suốt 3 năm qua, vẫn cứ để tâm đi tìm cuốn sách Tân Việt Văn lớp Nhất ngày xưa. Mãi đến hôm nay, tôi mới tìm được cuốn sách thời học trò này, thật vui đọc được bài học thuộc lòng ngày xưa và giải mã một ấm ức trong lòng.
Không phải tôi cầu toàn hay thích tranh luận, mà chỉ muốn "đã làm gì phải làm tận lực, đến nơi đến chốn", như mình đã được dạy phải làm như vậy bởi nền giáo dục từ thuở ấu thơ./.
Nguyễn Quang Phú
(Cựu học sinh Trung Học TH BMT nk 1966-1973)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét