Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Buôn Ma Thuột, Tây Nguyên, Vietnam

Chủ Nhật, 16 tháng 8, 2020

HỌA SĨ VIVI VÀ BÌA BÁO TUỔI HOA *Phay Van

 

14 phút
Đã chia sẻ với Công khai
Công khai
Ðến với ViVi là đến với tuổi thơ quá khứ và đến với sự yên tĩnh của tâm hồn... (Viet Tribune)
HỌA SĨ VIVI VÀ BÌA BÁO TUỔI HOA
*Phay Van
Bán Nguyệt San Tuổi Hoa do một linh mục Dòng Chúa Cứu Thế Sài gòn và một số nhà văn, nhà giáo thành lập từ năm 1962. Tờ báo này từng một thời là “món ăn tinh thần ” của lứa tuổi học sinh miền Nam Việt Nam trước 1975.
Tôi may mắn có người chị cả một thời say mê tạp chí Tuổi Hoa. Hồi đó nhà nghèo (giờ vẫn nghèo 😃), nên chị mua báo bằng tiền mẹ cho để đi xe, và… đi bộ tới trường. Vì Tuổi Hoa là bán nguyệt san, nửa tháng ra một số, nên chị cũng hơi chật vật về tài chánh 🙁.
Trước khi đọc một cuốn báo mới, năm chị em tôi hay mân mê cái bìa báo xinh xắn, nhiều màu sắc qua nét cọ tài hoa của họa sĩ Vivi. Hình bìa hầu hết là tác phẩm của Vivi (trừ rất ít – hình như một cái – của một học viên trong Lớp Hội Họa Tuổi Hoa).
Sau biến cố 1975, người ta phát động phong trào tịch thu sách báo nhằm tiêu hủy hết những gì được cho là phản động. Theo họ thì tất cả những văn hóa phẩm của chế độ cũ đều là đồi trụy, phản động, cần được cho lên giàn hỏa thiêu (phần thư nhé, không có khanh nho).
Tuổi Hoa đã không là ngoại lệ. Bà chị tôi lúc ấy vừa tốt nghiệp điều dưỡng và đi công tác xa nhà. Mẹ tôi huy động bốn tên nhóc còn lại mang Tuổi Hoa đi giấu dưới… hầm. Hồi sau 1975, hầu hết nhà ai cũng còn lại cái hầm để tránh bom đạn (khu nhà tôi ở gần Quân Đoàn III), người ta không dám dẹp hầm vì sợ lại chiến tranh nữa.
Tôi ngớ ngẩn hai tay ôm một chồng Tuổi Hoa, chạy ra cửa đứng “xem” các ông bà cán bộ văn hóa làm việc… :(… Chị cả tôi đi công tác về khóc, tiếc ngẩn ngơ mấy chục số báo bị tịch thu mà không nỡ trách em mình câu nào.
Một người bạn cũ của chị tôi- cũng trong cái ban đi tịch thu sách báo dạo ấy- sau này kể lại rằng trước khi ngọn lửa kịp lan tới chồng báo Tuổi Hoa của chúng tôi, đã vội vàng xé giữ lại những cái bìa rất xinh.
Tôi ăn năn mãi về sự hiếu kỳ của mình cộng với sự ngu dốt (tôi chín tuổi cho rằng Tuổi Hoa không đồi trụy). Cán bộ cách mạng đã nói rằng nó đồi trụy, là nó phải thế, người ta là quan.
Đã vài chục năm trôi qua, thời gian khá dài đủ để cho một thế hệ mới sinh ra và trưởng thành dưới chế độ mới- một mô hình xã hội được cho là “tiên tiến, không còn áp bức, bất công, người bóc lột người” (???!!!). Những cuốn báo ít ỏi còn sót lại nhờ công cất giấu của mẹ và các chị em tôi (không có tôi) xa xưa giấy đã ngả màu vàng ố. Mẹ tôi đã khuất núi và chị em tôi cũng hết tuổi đọc sách báo thiếu nhi. Tôi thỉnh thoảng vẫn “cảo thơm lần giở trước đèn”, mở lại từng trang báo cũ vàng ố, mong manh vì thời gian với thái độ nâng niu trân trọng, vẫn tự trách mình ngu dốt và trách người sao mệnh danh là cán bộ văn hóa mà cư xử với sách kém gì…
...
Phay Van
Nguyen Thai Hai, Trần Can và 11 người khác
1 lượt chia sẻ
Thích
Bình luận
Chia sẻ

Bình luận

  • Mê vivi một thời tuổi thơ
    1
    • Yêu thích
    • Trả lời
    • 1 phút

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét