Xứ Ban mê xưa.. từng được xem là vùng đất dữ "đi dễ khó về"...
CẢM TẠ BAN MÊ THUỘT
*Trần Hoài Thư
*Trần Hoài Thư
Cuối cùng tôi nhận tờ sự vụ lệnh. Đơn vị mới: Sư đoàn 23 BB ở Ban Mê Thuột cùng với câu ghi chú: Đương sự phải phục vụ ở đơn vị tác chiến xa thành phố, xa những trục lộ giao thông.
Còn nữa. Ngày trình diện phải trước ngày Tết âm lịch. Rõ ràng, đây là một hình thức trừng phạt.
Nhân đã tặng tôi chiếc jacket. Hắn bảo mùa này ở Ban Mê Thuột trời lạnh lắm. Mày phải giữ gìn sức khỏe. Tôi nhận áo, như nhận từ tâm. Chính hắn đã bảo bọc tôi trong mấy tháng trời. Bây giờ hắn lại phải nhìn tôi ra đi. Từ biệt nhé, những ngày trong hỏa lò ở Tháp Chàm. Từ biệt nhé, những ngày phơi nắng ở bờ sông Dinh, hai thằng lột da lưng cho nhau. Ít ra trên đời này tôi vẫn còn có những thằng bạn như hắn. Nhưng hắn cũng phải bất lực để tôi ra đi. Còn tôi, cần gì. Mẹ thì xem như hạt bụi. Em thì xem như như hơi rượu cay… Đọc lại những câu thơ của người xưa mà cay nước mắt. Thi sĩ dù sao cũng còn mẹ còn em. Còn tôi.?
***
Như một phép lạ, tôi được gặp lại người anh hàng xóm ấy. Thiếu tá Dương Đức Sơ, trưởng phòng Một của Bộ Tư Lệnh Sư đoàn 23 BB. Tôi nói là phép lạ, bởi vì, anh là người đầu tiên tôi gặp ở thị trấn quá đổi lạ lẩm này. Để từ đó, như một sợi dây định mệnh dẫn đát tôi đi, mà tôi nghĩ là không bao giờ mình có thể tự vạch lối.
Gặp trong trường hợp nào. Tôi không thể nhớ. Có lẽ là trong câu lạc bộ sĩ quan chăng. Phải. Tôi nhớ. Trong câu lạc bộ, một người bạn mới quen thầm thì bên tai: Ông ấy là thiếu tá Dương Đức Sơ, trưởng phòng 1 đây. Nghe tên quen quen. Phải rồi, làm sao tôi quên được, ngôi nhà của anh nằm bên cạnh nhà dượng dưới Rộc, và anh đã xem tôi như đứa em thân thiết. Tôi cũng vậy, xem gia đình anh như chỗ rất thân quen. Tôi có thể nhớ từng chiếc bàn, chiếc ghế, bàn thờ đặt trong nhà trên nhà dưới. Tôi cũng đã trải qua bao nhiêu ngày chơi đùa trên sân đất thịt nhà anh cùng Sỏ em, Sâm, hai đứa em của anh. Ở nhà, chúng tôi gọi anh là anh Sỏ anh.
Tôi đã đến bên người sĩ quan cao ráo ấy để hỏi thăm. Và anh đã nhận ra tôi ngay. Chúng tôi cùng mừng mừng tủi tủi, Anh hỏi tôi tại sao có mặt ở nơi này. Tôi đưa tờ sứ vụ lệnh cho anh xem. Anh trầm ngâm, sau đó nói để anh sẽ nói với phòng Tổng Quản trị, có thể giúp em được gì không.
Rồi anh cho địa chỉ nhà. Ngay chiều mồng hai, tôi đến nhà anh chị để ăn Tết. Chị Sơ rất vui tính. Hình như anh Sơ đã kể hết về hoàn cảnh của tôi nên chị xem tôi như một người trong nhà, một cậu em của anh chị.
Có nghĩa là, không phải Ban Mê Thuộc là vùng đất lưu dày của tôi, mà là một nơi, mở ra lòng bao dung, mà ngôi nhà của anh chị Sơ là một trạm đầu đón mời tôi trên chặng đường lưu lạc.
oOo
Vài ngày sau, thiếu tá Nguyễn Xuân Thắng, trưởng phòng Tổng Quản Trị, gọi tôi vào trình diện. Ông cho biết là Phòng Tổng Quản Trị chấp nhận tôi là nhân viên của phòng. Phòng đang thiếu một sĩ quan, và tôi đã có mặt đúng lúc. Thiếu tá Thắng còn cho biết, hiện tại điều kiện mới của Bộ Tổng Tham Mưu về việc bổ nhiệm và thăng cấp cho các sĩ quan cấp thiếu tá lên trung tá rất khó khăn. Ứng viên cần phải có bằng Tú Tài II. Thiếu tá bảo với sức học và bằng cấp của tôi, tôi có thể giúp cho những vị này, nếu họ cần. đến.. Tôi nghĩ là thíếu tá Thắng đã không muốn để tôi có mặc cảm về việc thọ ơn. Trái lại chính sức học và bằng cấp của tôi mới là yếu tố chính giúp tôi trở thành nhân viên của ông.
Không, không đâu. Tôi hiểu. Thiếu tá Sơ, thiếu tá Thắng là hai vị ân nhân của tôi. Tôi muốn rưng rưng trên đường trở lại chỗ tạm trú.. Tôi hiểu hai vị ấy đã cứu tôi. Nhất là thiếu tá Thắng. Ông đã đọc những ghi chú trên tờ sứ vụ lệnh khắc nghiệt của một người thuộc cấp. Tôi đâu có quen gì ông. Tôi chỉ quen biết thiếu tá Sơ, trong những tháng năm tuổi thơ. Tuy nhiên đó chỉ là tình lân láng. Vậy mà họ đã cứu tôi.
Rõ ràng, Ban Mê Thuột không phải là một cõi lưu đày nhưng là một cõi bao dung. Nó mở cửa lòng đón một thằng con luân lạc, để cho tôi càng hiểu, có những chuyện không thể ngờ lại xãy ra. Như tôi, một tên bị án treo vì tội đào ngũ, nằm trong quân lao, bị giáng cấp bây giờ lại trở thanh một sĩ quan phục vụ tại Bộ Tư Lệnh phụ trách về hồ sơ thăng thưởng…
Như Y., nếu không có những đêm mất ngủ tại Nursing home, thì giờ này, vẫn tiếp tục có mặt tại đấy, để rồi, không biết đến bao giờ có dịp chống chiếc gậy 4 chấu để tập bước, để tôi mỗi ngày còn gõ những nốt chữ như nốt dương cầm ?.
Vâng, đời thật kỳ lạ và đôi khi cánh cửa mở ra đầy những chuyện thật không thể tin nỗi.
Trần Hoài Thư
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét