Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Buôn Ma Thuột, Tây Nguyên, Vietnam

Thứ Năm, 11 tháng 8, 2016

Nhớ mùi hoa bưởi... HƯƠNG TÓC MẸ

Nhớ mùi hoa bưởi...
HƯƠNG TÓC MẸ
Đi hết cả cuộc đời này chẳng có mùi thơm nào có thể thay thế mùi hoa bưởi vương trên tóc mẹ tôi, mùi yêu thương, mùi khổ cực, mùi tảo tần và cả mùi hy sinh tất cả chúng hòa quyện vào một nuôi tôi trưởng thành theo năm tháng.
...
Mẹ tôi có một sở thích là nhổ tóc sâu và dần cái sở thích đó của mẹ cũng trở thành thói quen của tôi khi rảnh rỗi. Tôi thích nghịch những lọn tóc rối của mẹ, tôi thích chải tóc cho mẹ, thích mân mê những sợi tóc ngập mùi hoa bưởi thơm lừng trên mái tóc mẹ. Tôi thích mùi tóc đấy, mùi tóc tràn đầy yêu thương.
Khi tôi học năm nhất đại học, cuộc sống của một sinh viên xa nhà xa gia đình xa bố mẹ xa mùi tóc ấy khiến tôi bơ vơ cô đơn giữa thành phố to lớn này, nhiều đêm tôi đã khóc ướt cả gối chỉ vì nhớ cái mùi tóc hương bưởi của mẹ, nhớ những sợi tóc sâu, nhớ những chiều hè tôi cùng mẹ gội đầu. Mùi tóc mẹ đã lớn lên cùng tôi, đi theo tôi suốt cả tuổi thơ mà chẳng bao giờ tôi quên nổi dù chỉ một lần.
Rồi một lần giữa cái thành phố chật hẹp này, vô tình hay hữu ý đã cho tôi nhìn thấy hình ảnh mẹ tôi từ một người phụ nữ không phải là mẹ đang ngồi gội đầu bên chậu hoa bưởi thơm ngát. Hình ảnh đó thật quen thuộc với tôi, hình ảnh mẹ tôi lại hiện về trong trí nhớ tôi, bà đang gội đầu bên chậu nước bưởi vừa đun thơm nức, bà đang gỡ mấy sợi tóc dính trên chiếc lược ngà cũ rồi thả xuống đất lấy chân xoa xoa vo tròn dắt lên tấm phên lợp bằng lá cọ.
Tôi nhớ mẹ tôi nhớ những lần mẹ chải tóc, tóc mẹ dài, những sóng tóc đen óng được mẹ đưa đều tay theo từng nhịp chải trông thật điệu nghệ làm sao. Mỗi lần mẹ chải tóc là mỗi lần tôi được hà hít cái hương thơm ngọt ngọt dịu dịu suốt bao năm qua. Mẹ chẳng một lần dùng dầu gội như tôi nhưng tóc mẹ vẫn đen vẫn mượt...
...
Tôi rất ghét nhìn thấy những sợi tóc bạc trên đầu mẹ vì tôi hiểu rằng những sợi tóc ấy đang báo hiệu cho tôi thấy mẹ tôi đang già đi, tôi và cả bạn nữa chẳng ai muốn nhìn mẹ già đi cả bởi mẹ là duy nhất là mãi mãi không có bất kỳ ai có thể thay thế được mẹ.
Mẹ tôi bị bệnh, những lúc trái gió trở trời tóc mẹ rụng nhiều lắm, mỗi lần nhìn mẹ chải tóc mà lòng tôi như thắt lại, mùi hương bưởi vẫn đó, nhưng sao tôi sợ thế, tôi sợ một ngày không còn nhìn thấy hình dáng mẹ ngồi chải tóc bên bậc thềm, không còn nhìn thấy mẹ vừa gội đầu vừa chải tóc và không còn được ngửi mùi hương bưởi vương trên tóc mẹ nữa, chỉ nghĩ thôi tôi đã chực khóc rồi.
...
(Trích trong "Hương Tóc Mẹ" của Zinka - Nguyễn Thị Yến đăng trênhttp://gxdaminh.net/huong-toc-me/)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét