Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Buôn Ma Thuột, Tây Nguyên, Vietnam

Thứ Tư, 20 tháng 7, 2016

GIẤC MƠ MỘT LOÀI CỎ - LUẬT HÈ PHỐ 1

Không phải đọc để bi quan mà đọc để thấy sâu thẳm trong tâm hồn những người bé nhỏ nhất luôn có ánh sáng, dù yếu ớt đến đâu. Để hạnh phúc vì mình may mắn. Để còn thấy mình còn rung động được. Để luôn biết rằng cái con người khao khát nhất và mãi tìm kiếm không phải là tiền bạc mà là tình yêu thương...! (Leo)
Nhà văn Duyên Anh viết cuốn Luật Hè Phố năm 1965, khi tái bản năm 1969 chia thành phần với 2 tựa mới: 1, Giấc Mơ Một Loài Cỏ, 2, Con Suối Ở Miền Đông.
GIẤC MƠ MỘT LOÀI CỎ - LUẬT HÈ PHỐ 1
...
Hai tiếng "lên lầu" đủ nói rõ sự tàn bạo của Quý đen. Nghe bạn run rẩy nhào tới, thằng Danh mím môi suy nghĩ. Nó hỏi:
- Còn thiếu bao nhiêu ?
- Thiếu nhiềụ
- Thế tiền của mày đi đâu hết ?
- Hồi trưa tao đánh bài cào đặng gỡ tiền nộp Quý đen nhưng cháy túị
Danh vò đầu, nghiến răng:
- Có thân không lo, mẹ kiếp Quý đen nó sẽ tẩn mày nát thịt con ạ !
Miệng thằng con nhà Lựa méo xệch, trông rất thảm não:
- Chết tao rồị..Mày tính sao ?
- Tính gì ?
- Cho tao vay năm chục.
- Tao mới đánh ba chục thôị Mày quá hẹn của Quý đen rồi, ráng chịu đòn đị
- Nó sẽ uýnh tao chết mất xác.
- Mặc kệ màỵ
- Mày hết thương tao rồi hả Danh ?
Danh móc túi lôi ra sáu tấm giấy năm đồng đưa cho Lựa:
- Cầm lấy, tao chỉ có thế.
Lựa chộp luôn không ngần ngừ. Nó móc thêm tiền của nó ra đếm, thiếu mất năm đồng mới đầy sáu chục. Nó xách hòm, đứng lên đi vay những thằng khác. Nhưng không đứa nào cho nó vay, kể cả thằng nhãi tay chân thân tín của Quý đen...
...
Bọn đánh giầy tứ cổ vô thân. Chúng nó sinh sống tại hè phố, chịu đựng mọi kỹ cương của hè phố và hè phố có bổn phận sắp đặt cho chúng nó. Cũng ngủ vỉa hè, nhưng nếu mối tối không đóng năm đồng, những thằng đánh giầy không được yên ổn ngủ ở chỗ chúng nó lựa...
...
Rồi Tư bỏ đi luôn. Lựa dựa Lựa vào tường. Nước mắt nó ứa ra chảy xuống miệng. Nó hối hận đã theo thằng Lương trèo tường viện mồ côi trốn ra. Con nhà Lương đi móc túi bị vào Tế Bần, bỏ rơi nó sống cô độc. Giá nó cứ ở viện mồ côi, chắc chắn, nó khỏi cần biết Quý đen là thằng nào. Lựa buồn nản quá độ, nó hết dám nghĩ Danh có thể che chở cho nó suốt đời. Nó gục đầu xuống gối, khóc tấm tức.
Danh trở về, đám bạc đã tan. Lựa ngồi một mình khóc. Nó đặt hòm đồ nghề ở vỉa hè, xà tới chỗ Lựa :
- Đứa nào vừa bắt nạt mày, hả ?
Lựa tủi thân khóc rống lên. Danh lay người Lựa :
- Phải không ?
- Không.
- Thế sao mày khóc ?
- Tao buồn, tao khóc !
...
Bọn nhãi thấy Danh nín thinh, lặng dần. Quyền kéo Danh ra góc phòng:
- Nó là em mày, hả?
- Không.
- Sao mày thương nó thế?
- Thương gì đâu, nó nhỏ hơn tao, lại yếu hơn nữa.
- Mày chơi với nó lâu chưa?
- Độ một năm.
- Tao không hề thấy đứa nào xin chịu đòn thay bạn như mày. Chắc ở ngoài nó cung phụng mày dữ, hả?
- Đâu có, nó chỉ làm phiền tao.
- Lạ nhỉ, tao thấy mày thương nó hơn em mày.
Danh nhếch mép cười ruồi:
- Tao làm gì có em. Ở ngoài bọn chó đẻ ăn hiếp nó, nó cầu cứu tao và tao đã che chở cho nó. Thằng nhóc con ngu xuẩn lắm, nhiều khi tao khổ sở vì nó. Bị thằng khác bắt nạt, nó không dám mở mồm mách, còn đòi tao tha tội cho thằng đánh nó sưng vù mồm lên nữa. Mày xem nó đoảng vị chưa?
- Nó tốt chứ đâu có ngu.
...
Cả đêm Lựa không ngủ. Nó trằn trọc trong nỗi sung sướng. Tin nó được đi học như một ly cà phê đặc thấm vào máu nó, làm nó thao thức tơ tưởng. Ngôi trường lý tưởng bên Khánh Hội hiện ra trong mắt Lựa đẹp hơn cả bao giờ. Hình ảnh cô giáo rỗ huê, mập ú, giảng chuyện ông Thừa Cung, ông Châu Trí, ông Tử Lộ. Hình ảnh bọn nhãi vừa viết bài vừa gặm ngô luộc, mút đá nhận. Hình ảnh những thằng học trò bằng tuổi nó ngồi trên ghế dài chân chôn xuống đất vừa nghe cô giáo doạ nạt, vừa nắm trái đấm gân mặt lên, thách thức đấm đá nhau… Những hình ảnh đó vừa với tầm tay của Lựa. Nó đưa tay với. Gắn tóm được đuôi con chuồn chuồn rồi. Sáng mai là nó có quyền bắt con chuồn chuồn nhốt vào cái hộp đựng thuốc lá ba con số năm, chiếc hộp đựng mộng ước của nó.
...
Lựa thôi cọ giày. Nó đút cái bàn chải vào hòm của Danh. Nó đứng lên vươn vai rồi quay mặt về phía nhà hàng Thanh Thế. Giữa cơn sướng rên của Lựa, Quý đen từ trên thềm lồi lên lầu Bồng Lai bước xuống vỉa hè. Lựa đang mãi mê kể giấc mơ của nó cho Danh nghe. Và Danh thì mãi mê nghe Lựa kể. Hai đứa quên mất Quý đen. Trong giấc mơ đẹp không bao giờ có Quý đen cả. Nhưng giấc mơ đâu phải là cuộc đời. Quý đen đảo mắt nhìn đàn em sinh hoạt. Nó đã nhìn thấy thằng Lựa. Nó bước tói gần chỗ hai đứa đang «sưóng rên mé đìu hiu». Quý đen dạng chân, búng tay tách một cái:
Ê, nhãi con!
Lựa, ngước mắt nhìn. Tiếng nói quá quen đối với nó. Tiếng nói đó rót vào tai nó câu dọa nạt «Ông gặp mày ở Kim Sơn, ông giết mày …»Lựa hoa mắt. Chiếc bàn chải rơi xuống vỉa hè. Nó kêu kinh sợ:
Quý đen!
Rồi vùng chạy băng ngang đường Nguyễn Trung Trực thoát thân. Tiếng bánh xe hơi rít trên đường nhựa nghe nát cả tim. Danh đứng bật lên cơ hồ trái bóng nẩy. Nó la lớn:
Chết tôi rồi!
...
Danh không trả lời. Nó hất tay người tài xế khỏi vai nó. Đôi mắt nó ngầu đỏ. Nó nhìn quanh một lượt. Không có Quý đen. Danh chớp mắt thật mau. Nó nói đủ nó nghe:
Thế là mày hết đọc nổi truyện Tam Quốc, hé Lựa. Từ nay ông sống một mình… không có nhà, không có cây vú sữa, không có hai con gà mái, không có con gà trống, không có con chó «xi» đựa của mày, không có gì sốt cả, Lựa ơi!
Danh lách đám đông bước lên hè phố. Nó trở về chỗ cũ xách chiếc hòm đựng đầy nhóc bàn chải, «xia ra» bảy chục bạc của thằng Lựa và mớ tiền nó vớ bở hôm nay.
Danh thất thểu đi trên hè phố. Tiếng còi xe cấp cứu hú liên hồi. Tai nó đã điếc. Và bây giờ, nước mắt nó mới ứa ra …
(Trích đoạn " Giấc mơ một loài cỏ" của Duyên Anh đăng trênhttp://vietmessenger.com/books/?title=giacmomotloaico)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét