Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Buôn Ma Thuột, Tây Nguyên, Vietnam

Thứ Tư, 20 tháng 7, 2016

CON SUỐI Ở MIỀN ĐÔNG-LUẬT HÈ PHỐ 2

Nhớ về Con Suối ở Miền Đông
Bỗng dưng nghe Nước Mắt Lưng Tròng
Ôi, tháng năm xưa sao đẹp quá!
Bây giờ chỉ là những vách không…(Minh Sơn Lê)
Nhà văn Duyên Anh viết cuốn Luật Hè Phố năm 1965, khi tái bản năm 1969 chia thành phần với 2 tựa mới: 1, Giấc Mơ Một Loài Cỏ, 2, Con Suối Ở Miền Đông.
CON SUỐI Ở MIỀN ĐÔNG
...
Xe đã tới tỉnh. Người tài xế nhả ga. Xe chạy từ từ và dừng lại bên đường. Danh nép người cho hai cha con Thảo xuống. Người bố chìa tay bắt tay Danh:
Chúc chú em tìm được bạn nhé!
Cám ơn ông!
Danh đờ đẫn. Tim nó đập mạnh. Xe chuyển bánh bỏ hai cha con Thảo đằng sau cát bụi. Danh ngoái lại. Nó chỉ trông thấy hai bàn tay ai đang vẫy. Mắt nó còn đọng lại hình ảnh con bé ngộ nghĩnh hay làm nũng bố. Con bé tên là Thảo. Danh lẩm nhẩm: “Tên là Thảo. Tên nó là Thảo”.
...
Đám khán giả lục tục kéo nhau ra về. Danh nán lại. Nó đâm ra “cảm” cái tài phóng dao của người sơn đông. Quyền dục Danh:
“Doọc” đi mày, bộ muốn theo ông ta sao?
Danh lắc đầu. Nó bảo Quyền:
Mày về trước đi.
Quyền hỏi:
Mày ở lại làm gì?
Danh liếc nhìn đứa nhỏ. Và nó dán mắt vào khuôn mặt vẻ hề. Sao ông ta lại gọi nó bằng cháu nhỉ? Mà giọng của ông ta sao giống giọng của người đồng hành lớn tuổi của nó trên chuyến xe SaiGon - Mỹ Tho thế! Danh không thể lầm được. Đúng rồi đứa nhỏ có chiếc răng khểnh và nụ cười hóm hỉnh đang thu dọn đồ nghề kia là con bé Thảo, con bé hay hỏi cha những chuyện vớ vẩn và làm nũng cha tới độ hỗn láo.
...
Danh theo bố con ông Nghị được hai tuần. Nó đã biết Vĩnh Long, Sa Đéc và hôm nay nó biết thêm Long Xuyên. Danh thế chân con Thảo, đánh thanh la và làm công việc phụ giúp tay ông Nghị. Nó đã thương con Thảo từ hôm nghe ông Nghị kể chuyện gã chài lưới Nguyễn Trung Trực. Nên Danh không muốn con Thảo mặc áo cao bồi, đeo mặt nạ ông Địa, đánh thanh la nữa.
Ông Nghị bắt Thảo gọi Danh bằng anh xưng em và bắt Danh gọi Thảo bằng em xưng anh. Xa vắng vỉa hè, xa vắng cái xã hội đánh giày luộm thuộm ăn tục chửi bậy, sống cạnh ông Nghị, người bán thuốc quảng cáo có tâm hồn bao dung, và con bé Thảo ngây thơ, nhí nhảnh. Danh thấy nó hiểu ra. Nó không được chửi thề, văng tục nữa. Nhưng nó vẫn nhớ thằng Lựa. Nhớ ghê gớm.
...
Một chuổi cười ròn tan, khiến Danh giật mình. Nó chưa kịp ngoái đầu lên bờ thì tiếng nói đã tiếp chuỗi cười:
- Ê, kể chuyện thằng Lựa, hở?
Danh xấu hổ. Nó đã nhận ra tiếng nói của con Thảo. Danh xoay người, nằm sấp. Thảo hỏi:
- Tắm mát không?
- Mát lắm.
Cho em tắm với nhé!
- Ừ, xuống đây tắm đi.
Con Thảo chạy phăng từ trên bờ xuống giòng suối. Nó để nguyên quần áo, dầm mình. Danh ngạc nhiên:
Không cởi áo à?
- Không.
- Không cởi áo ướt thì sao?
- Ướt thì thôi. Cởi áo kỳ chết!
- Kỳ cái gì?
Không biết.
Thảo chụm hai bàn tay, múc nước tạt vào mặt Danh. Thằng bé hét lên:
- Thôi, cay mắt người ta...
Thảo cười thích chí:
- Cay mắt người ta chứ đâu có cay mắt em.
...
Im lặng. Chỉ còn tiếng chim líu lo tiếng suối chảy róc rách, tiếng loài mối di chuyển trên lá khô và tiếng trưa rừng thủ thỉ với thời gian rằng sắp nhường chổ cho chiều tối. Danh bảo Thảo:
- Về đi Thảo ơi, trể rồi.
Nhưng Thảo không trả lời, Danh giục:
- Về đi kẻo bố mong.
Thảo đãtoan ngồi dậy. Nghĩ sao nó nói:
- Lại đây anh.
- Lại làm gì?
- Thì anh cứ lại đây em bảo cái này.
- Bảo cái gì?
- Anh lại gần em đã nào.
- Thôi về đi.
- Về làm chi?
- Anh về học đây.
- Ở đây em dạy anh.
Danh ngoan ngoãn xích gần đến chỗ Thảo. Con bé lấy tay ra hiệu.
- Anh nằm xuống bên em đi.
Danh ngần ngừ:
- Thôi về đi.
Tuy thế nó vẫn nghe lời con Thảo. Hai đứa nằm sát bên nhau. Danh duỗi cánh tay ngang ra cho Thảo gối lên. Con bé mặc kệ Danh nâng đầu nó. Nó cảm thấy cánh tay nhỏ của thằng Danh êm hơn gối bông. Thằng Danh thì cảm thấy đầu con Thảo nhẹ như bông. Nó, có thể, dùng cánh tay làm gối cho con Thảo suốt đời cũng không mỏi.
Thảo đặt bàn tay lên ngực Danh.
- Lớn lên anh làm nghề gì?
Danh nghẹn thở. Đầu con Thảo nhẹ thế sao bàn tay nó nặng thế? Dần dần sức nặng bớt đi. Danh thấy tâm hồn nó lâng lâng... Thảo hỏi lại, tiếng nói của nó thoang thoảng tựa tiếng nhạc cổ điển.
...
Tâm hồn Danh chơi vơi. Tim nó ngừng đập. Mắt nó chỉ nhìn thấy chiếc răng khểnh duyên dáng của con Thảo.
- Anh bằng lòng không?
- Bằng lòng gì?
- Bằng lòng lớn lên lấy em không?
Danh đưa cả hai tay nắm chặt lấy bàn tay thon mềm của Thảo. Nó ấp tay Thảo vào giữa ngực nó:
- Anh thương em như thương thằng Lựa.
Thảo ngúng nguấy:
- Thương hơn cơ.
- Ừ, thương hơn.
- Ngày xưa, anh với thằng Lựa mơ ước nhiều lắm, em ạ!
- Anh mơ ước gì?
- Anh mơ có cái nhà lá.
- Có thế thôi à?
Danh để hồn nó về dỉ vãng:
- Anh trồng cây vú sữa, nuôi hai con gà mái và một con trống. Rồi anh có một đàn gà con. Còn thằng Lựa nuôi chó "xi". Anh ghét nó lắm, sợ nó đuổi gà của anh. Nhưng thằng Lựa bảo rằng nó sẽ dạy con chó của nó không đuổi gà của anh. Em biết không, sáng sớm nghe con gà trống của mình nó vỗ cánh gáy thì tuyệt cú mèo!
- Có thế thôi à?
...
Như hai cây đu đủ, hai đứa trẻ mồ côi, lưu lạc cũng vươn mình cao lên. Con Thảo đã biết ngượng ngùng mỗi lần đi bên Danh ở chỗ đông người. Còn thằng Danh đã biết dấu cái lược trong túi quần. Đôi lúc Danh lén lút sấp nước ướt tóc rồi hí hoáy rẽ ngôi. Nó ngắm mái tóc chải kỹ lưỡng, ngắm khuôn mặt của nó một cách say mê. Nhưng chỉ một lát, Danh lại cất gương lược, xoa bù đầu tóc. Nó sợ con Thảo chế nhạo nó.
Danh đâu có biết, con Thảo cũng sắm cái gương cái lược. Và hơn cả Danh, nó còn để dành tiền mua ve nước hoa hai chục đồng. Sự hồn nhiên biến dần đi. Danh và Thảo cũng không thích làm trẻ con nữa.
...
Ông Nghị rút điếu thuốc nữa đặt lên môi. Danh vội chợp lấy bao diêm quẹt lửa cho ông mồi thuốc. Thả một vòng khói bay vào ly nước chanh của Danh, ông Nghị nói:
- Con bằng lòng về Sàigòn chứ?
- Vâng.
- Bằng lòng học nghề sửa máy xe hơi chứ?
- Vâng.
- Bác muốn cho con học ngành máy móc sau này có tương lai hơn. Đất nước ta đang chuyển mình sang kỹ nghệ. Ngành nào cũng được cơ giới hóa hết. Ngành sữa máy móc hợp thời nhất.
Ông Nghị đã cho Danh niềm vui để sống. Bây giờ, ông còn chọn nghề cho Danh nữa. Tuy biết nghề sửa máy là nghề tay chân lem luốt nhưng Danh cứ vui vẻ bằng lòng. Nó nghĩ nhiều về con Thảo. Và nó bất cần tay chân lem luốc. Miển là con Thảo vẫn thích gối đầu trên cánh tay nó và đan bàn tay thợ máy của nó.
...
Ông Nghị quyết định về Sài Gòn làm gì, ông đã nói cho Danh hay. Nó sung sướng trong chuyến về này. Nó đã thấy cánh cửa tương lai hé mở, xe từ Ban Mê Thuột rời bến từ lúc bảy giờ sáng. Quá trưa, xe tới Phước Long. Xe đang chạy ngon trớn thì một tiếng nổ long trời làm tung xe lên. Và rồi Danh chẳng biết gì nữa. Mãi chiều hôm sau nó mới tỉnh, thì quang cảnh chung quanh nó làm nó phát sốt. Nó được uống thuốc an thần, ngủ đi cho tới bây giờ.
Có lẽ lúc này mới năm giờ. Danh gọi Thảo, Thảo đi đâu không trả lời nó. Tiếng nổ! Nó sực nhớ tiếng nổ làm tung chiếc xe. Danh hét ầm:
- Thảo ơi, bác ơi!
...
(Trích đoạn Con Suối Ở Miền Đông của nhà văn Duyên Anh đăng trênhttp://vnthuquan.org/)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét