Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Buôn Ma Thuột, Tây Nguyên, Vietnam

Thứ Tư, 8 tháng 6, 2016

Vẫn là ngày xưa... LẦN ĐẦU ĐI XE ĐẠP



Vẫn là ngày xưa...
LẦN ĐẦU ĐI XE ĐẠP
...
Lên lớp năm, đứa nào cũng phải lo tập đi xe, để năm nữa phải tự đạp xe sang trường... xa lắc xa lơ. Nhà, vườn rộng lắm tha hồ mà tập tha hồ mà đạp từ sáng tới chiều. Tập xe đầm dễ như chơi, cái đầm thâm thấp ngồi đó chớ ngồi lên yên cao chót sao nổi, ngồi đó mà nhấp nhấp. Cứ nhấp nhấp. Nhấp nhả nhấp nhả. Nhấp được nửa vòng bàn đạp bỗng thấy y như là một con người khác liền, một siêu sao xiếc chớ chẳng vừa. Cố làm sao cái xe cân bằng là “ô cơ”, sẽ tính tiếp. Nhấp làm sao xe lao đi là “ô cơ”, sẽ tính tiếp. Cứ vậy cố nhấp, cố căng mắt điều khiển.
Đùng. Ngã. Thứ nhất không quen phanh, gọi là cái thắng, thắng không được là đâm vào gốc cây, vườn rộng mà vườn nhiều cây như thể đang trong một ma trận hiểm nghèo. Thứ hai máu liều, đạp được nửa vòng thì cố, cố làm sao để được tròn trọn một vòng, lẽ tự nhiên tay chân là anh em, chân sao thì tay vậy, chân đang đạp tay không kiểu gì bóp thắng nổi. Thế là đùng, ngã đánh rầm.
Xe vẹo vọ cả, bèo nhèo thảm thương. Người xơ xác xước rách đủ bề. Không khóc, nhớ là không khóc, chỉ thấy đau, đau ghê gớm. Và tức ghê gớm. Cứ thế, lao vào gốc míc gốc xoài gốc dừa, một lần ba lần năm lần bảy lần mười lần. Xe ngã người ngã, lom khom dựng xe dậy, tiếp. Nhưng, cũng có lần không dậy nổi. Đau buốt, đau hạ bộ, đau điên người, đau trào nước mắt sống. Nhưng không khóc, nhớ là không một lần khóc, vật vã trên đất oằn mình trên đất hồi cũng lom com bò dậy, chiến tiếp.
Có ai đi xe mà không té. Tập xe phải té. Thế mà đi được rồi chạy được rồi vẫn té. Lạ vậy.
...
(Trích đoạn "Chiếc Xe Đạp" của Ngô Thuận đăng trênhttp://www.baodanang.vn/)
Nhớ lại ngày xưa tập xe đạp thật thảm thiết. Tập cả nửa năm mà vẫn không đạp được, thành tích đạp 1 chân do bỏ chân kia lên là sợ té . Đã thế đường lại đông, xách xe ra đường tập thấy một đống người là khiếp phải xách xe vô. Thế rồi quyết định ôm xe đạp vô bệnh viện tập vì ít người, cứ tập đi dần dần, chỉ dám đạp nhấp nhấp, bỏ chân hai chân lên pê đan đạp được một hai vòng lại bỏ xuống (đúng nhát).
Thế rồi đạp dần dần khoảng 2 tuần, bỗng một hôm ngày đẹp, gió mát, trời trong xanh, em mang trong mình suy nghĩ dù sao cũng khéo đạp được, té thì chịu quyết tâm phải đạp được vòng thứ 3 mới dừng, không ngờ đạp được đi thẳng luôn được khoảng 20m...
Nhưng đang hạnh phúc lâng lâng thì em nhận ra một điều : DỪNG XE LÀM SAO. Đã thế tay lái còn yếu đi lạng quạng nhìn thấy sắp đâm vào bên lề, đập mặt bụi cây trước mắt nghĩ thôi tiêu rồi ( hồi đó em không nhớ thắng xe là cái gì đâu, dừng bằng chân thôi ), không ngờ có một ông lớn tuổi hình như là người nhà bệnh nhân đang ngồi chỗ ghế đá gần ngay thấy vậy đứng trước xe chụp em lại kịp.
(Theo Yahoo! Hỏi và Đáp "Lần đầu đi xe đạp ra đường")

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét