Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Buôn Ma Thuột, Tây Nguyên, Vietnam

Thứ Ba, 28 tháng 6, 2016

Nắng ba năm, ta không bỏ bạn. Mưa một ngày, bạn lại bỏ ta!
NGHỊCH NẮNG
Có chú bé thức giấc trưa hè, ghé mắt nhìn qua ô cửa.
Thích thú ngắm những ánh nắng vàng, rơi đầy bên sân nhà
Ríu rít, ríu rít phía sau vườn, lũ chim về tắm nắng vàng
Cất tiếng hót thánh thót như gọi, bé ơi ra đây nghịch nắng
Có chú bé trốn giấc trưa hè, bước qua thềm nhà, đón nắng vàng
Thấy lấp lánh ánh nắng diệu kỳ, sáng lên trên khuôn mặt
Trôi qua những giấc mơ ngọt ngào, khu vườn nhà sao im lặng
Bỗng thấy nhớ những ánh nắng vàng đã đi qua tuổi thơ.
Đàn chim bay đi, chỉ còn những trưa vắng
Tuổi thơ qua đi, chỉ còn những im lặng.
Xòe tay đón nắng, đợi nghe tiếng chim hót
Để tôi mơ thấy, được về lại nơi tuổi thơ tôi.
...
(Lời bài hát Nghịch Nắng của Lưu Hà An)
*Tiếng hát Hồng Nhung http://mp3.zing.vn/bai…/Nghich-Nang-Hong-Nhung/ZWZE6OOO.html.
---
...
Từng làn gió mát pha chút hơi nồng nồng khô hanh của ngày hè cùng hòa lẫn mùi lúa chín, mùi rơm rạ khô đang bốc cháy kêu tí tách. Tất cả như đang hòa quyện vào nhau rồi cùng len lỏi vào tận sống mũi của tôi...
Tôi thấy mình bé lại. Ngày ấy, cứ vào mùa thả đồng, anh em tôi với mấy thằng bạn ở quê cùng nhau... trên những cánh đồng chỉ còn trơ cuống rạ, tha hồ mà đùa nghịch, nô giỡn. Nào là đá bóng, thả diều, chơi ăn ô quan… Chao ôi! tất cả như đang sống dậy trong tôi.
Dưới cái nắng hè oi ả chúng tôi thường tụ tập nhau lại và chơi đá bóng nhựa trên bãi đất trống, rộng với chi chít những hoa cỏ may. Những bông hoa cứ đâm mãi vào quần, áo chúng tôi từng lớp dày đặc nhưng cả bọn chẳng ai thèm để ý. Biết bao nhiêu là mồ hôi chảy dài trên những đôi má ửng hồng bởi cái nắng hè. Những cặp mắt thơ ngây hồn nhiên của tuổi mới lớn hòa tan theo những tràng cười giòn giã. Dường như dư âm của ngày ấy vẫn còn vang vọng đâu đây.
...
Có những trưa hè dù rất nóng nực, mấy anh, chị em tôi vẫn thay nhau đón mẹ đi chợ về để vòi quà. “Ai ra muộn mất phần ráng chịu!”, anh cả dõng dạc tuyên bố vậy nên mấy thằng em cũng dè chừng lắm. Bữa thì bánh tráng, bữa thì bánh rán đường và có hôm thì gói kẹo “Gốc tre”. Nói thì nói vậy nhưng anh trai vẫn chia phần rất công bằng, thậm chí thằng út được nhiều hơn cả. Chắc có lẽ phải gian khổ từ nhỏ nên anh thấu hiểu giá trị của sức lao động và có phần thấm nhuần những lời dạy của mẹ: “Là anh em một nhà phải biết yêu thương lẫn nhau chứ đạp đầu nhau chui ra cả đó!”.
...
(Trích đoạn "Cảm ơn tuổi thơ của con" của Hoàng Văn Thiệu đăng trênhttp://vnexpress.net/)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét