Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Buôn Ma Thuột, Tây Nguyên, Vietnam

Thứ Ba, 7 tháng 6, 2016

Trò chơi ngày xưa... NĂM MƯỜI

Trò chơi ngày xưa...
NĂM MƯỜI
Năm, mười, mười lăm, hai mươi. 
Ngây thơ anh rủ em chơi trốn tìm.
Đồi nương nỡ rộ hoa sim.
Áo em tim tím ẩn chìm trong hoa.
Mượt đen mái tóc-đuôi-gà.
Thể như mách chổ, tìm ra dáng người.
Năm, mười, mười lăm, hai mươi.
(Hà Lan Phương)
...
Vào những năm 1960 lúc ấy tôi còn là đứa trẻ ăn chưa no lo chưa tới sau những giờ học ở trường thì cả bọn con nít trong xóm tôi xúm xít bên nhau chơi những trò của con trẻ , thời bấy giờ trò chơi chủ yếu là những trò tiêu khiển tốn rất ít tiền như : đánh đáo bằng những đồng tiền loại 5 cắc có in nổi một mặt là Tổng thống của nền đệ nhất cộng Hòa mặt bên kia là hình bụi tre là biểu tượng quốc huy, còn các đồng xu nhỏ hơn thì có hình cô gái đầu búi tóc thật cao trông thật khỏe mạnh, hoặc chơi trò năm mười mười lăm hai muơi ..
Một hôm, sau cái màn tay trắng tay đen, thằng Thành là đứa bị nhắm mắt úp mặt vào tường để cho cuộc chơi được bắt đầu :
- Năm mười, mưòi lăm, hai mươi ... , một trăm .
Nó xòe bàn tay và vỗ mạnh 3 cái vào vách tường, đồng thời đếm tiếp :
- Một hai ba, đứa nào chạy ra bị bắt ráng chịu .
Trong lúc thằng Thành đang năm mười thì cả bọn chúng tôi túa đi khắp nơi, đứa thì leo lên cây, đứa thì trốn trong chòm mả nơi có những ngôi mộ làm bằng đá ong cũ kỹ . Đứa thì lẫn mình vào mấy bụi tre, nhưng thường thì những bụi tre thì mấy đứa tụi tôi không thích trốn ở đây, vì đơn giản là dễ bị gai của Tre cào gây thương tích, khi tàn cuộc chơi về đến nhà thế nào cũng được ba má cho ăn bánh tét nhưn mây , thét rồi đứa nào cũng né chỗ trốn hắc ám đó hết, nhất là mấy đứa con gái trong xóm không bao giờ chúng bén mảng đến bụi tre, chòm mả do sợ ma, cứ như vậy đó con trai bọn tôi suy ra yếu điểm này nên tìm đến nơi sạch sẽ là xí được các cô nàng liền .
Tôi nhớ hôm đó thằng Cu, con của bà Mười Quán phá lệ, nó chui vào trốn trong bụi tre gai bên vệ đường mà không ai biết, nó nằm im thin thít trốn rất kỹ, cả bọn nhóc tụi tôi đều bị thằng Thành xí hết ráo, chỉ còn lại một mình thằng Cu là chưa thấy tăm hơi của nó đâu cả, bầu trời dần mờ tối những bóng đèn điện vàng vọt bắt đầu bật sáng bên đường, cả bọn lo lắng vô cùng, bỗng tiếng thằng Lập một đứa trong đám bạn nói rú lên :
- Ơi tụi bây ! Có khi nào thằng Cu bị ma giấu không ta ? mấy ngày trước tao nghe ba tao nói cái xóm đường đất đỏ của mình có ma đó.
(Trích đoạn trong "Trò chơi cúp bắt" của Hai Hùng SG đăng trênhttp://chimvie3.free.fr/).

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét