Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Buôn Ma Thuột, Tây Nguyên, Vietnam

Thứ Sáu, 27 tháng 5, 2016

Tuổi thơ ơi... TRÁI THÙ LÙ

Tuổi thơ ơi...
TRÁI THÙ LÙ
Theo mùa thù lù lớn nhanh và bắt đầu xuất hiện những nụ hoa ở mép lá. Hoa lớn dần và vào một buổi sáng mùa hè bất chợt bung lớp vỏ vàng rực mỏng manh, chói chang trong nắng hè. Rồi không lâu sau, những cánh hoa rụng, khoe trái non xanh bé tẹo xinh xắn. Chúng đong đưa như những lồng đèn, theo cơn mưa dầm, chúng lớn dần và từ sắc xanh, những trái thù lù chuyển mình khi lớp vỏ giấy mỏng tang ngả màu vàng, bên trong là trái chín mọng màu đỏ no tròn, bóng nhẵn. Nhất định khi đó bọn trẻ bỏ ngủ trưa, len lén chân trần lùng sục khắp ngõ ngách vườn quê để tìm trái thù lù. Tuổi thơ ngày hè ngọt lịm tiếng cười.
...
(Trích trong "Thù lù quê" của Nguyễn Hoàng Nhân )
...
Cứ tưởng tượng khi ngậm trái thù lù mát rượi vào miệng rồi cắn nhẹ. Cảm giác đầu tiên là chất nước ngọt ngào ứa ra rồi sau đó là những hạt nhỏ khi nhai có vị chua làm tê đầu lưỡi. Vị ngọt và chua hòa quyện lẫn nhau tạo nên một cảm giác thật khó mà diễn tả. Nó làm dịu lại những thèm khát lâu ngày.
Mỗi lần lên thăm mộ Mẹ trúng mùa trĩu quả, tôi thật không thấy niềm vui sướng nào bằng. Trong trí tưởng tượng của tôi ngày đó,tôi cứ nghĩ là Mẹ đã trồng cây thù lù này dành cho anh em tôi. Bởi vì,trải dài qua hai ngọn đồi rộng lớn của khu Mả Thánh chỉ toàn là loại cỏ tranh và cây ngũ sắc. Thưa thớt, có vài lùm bụi sim rừng và những cụm bông vạn thọ, loại bông vạn thọ núi hoa nhỏ có màu vàng pha đỏ sặc sỡ và lá nhỏ màu xanh đen đến mùa nắng trở màu vàng cháy.. Vậy mà, bên cạnh mộ Mẹ tôi lại có cây thù lù quanh năm tranh sống với loài cỏ tranh, một loại cỏ không chịu chung chạ với bất cứ loại cây nhỏ nào. Như một phép lạ, cây thù lù vẫn cứ vươn mình ngạo nghễ và cứ vẫn đều đặn ra hoa đậu quả. Teo tóp khô cằn trong mùa Đông nghiệt ngã rồi lại đâm chồi nẩy lộc vào độ Xuân qua để kịp cho những quả mọng vàng bóng lưỡng vào mùa Hè.
Đó cũng là lý do tôi thường lên thăm mộ Mẹ vào mùa Hè. Khu nghĩa trang vắng lặng vàng hoe dưới ánh nắng. Những lùm cỏ tranh đã đến kỳ vàng cháy, ngả nghiêng xơ xác. Cây thù lù bên cạnh mộ Mẹ tôi vẫn giữ nét phong độ của những ngày Xuân. Lá tuy thưa thớt ngả vàng nhưng thân mộc vẫn sung mãn vươn lên oằn sai những quả. Lớp thì đang vàng chín trên cây, lớp thì chín muồi rụng xuống.
Mỗi lần lên thăm mộ, hai anh em tôi tranh nhau lượm quả chín. Anh tôi thì lúc nào cũng có vẻ chậm chạp ( sau nay tôi mới nghĩ ra là anh có ý nhường nhịn cho tôi ) nên phần anh giành được rất ít. Lượm trái rụng xong lại giành nhau hái những trái chín vàng trên cây, Sau đó, hai anh em nằm ngả ra đám cỏ tranh khô, vàng cháy nheo mắt nhìn những đám mây trời và bắt đầu nhâm nhi từng trái thù lù. Mây trời khi tụ khi tan, biến dạng thành những hình thù quái dị theo trí tưởng tượng của chúng tôi.
...
Cuộc sống rày đây mai đó đã đẩy xa tôi những cảm giác ngày xưa và lại càng không có dịp tìm lại hương vị của những giờ phút nằm ngắm mây trời, nhâm nhi từng trái ngọt. Thi thoảng, có về thăm nhưng vào những dịp trái mùa...Theo thời gian, thân gốc tuy đã già nua cằn cỗi nhưng vẫn tranh sống với loài cỏ tranh,vẫn xanh tốt xum xuê.
Những ngày xa quê, tôi vẫn còn giữ y nguyên những kỷ niệm thời thơ ấu với vị ngọt ngào chua thanh của trái thù lù chín tới. Mãi mãi trong đời, tôi chẳng thể nào quên được…
(Trích đoạn Trái Thù Lù của Trần Huy Sao đăng trên Cõi Thơ Trần-http://coithotranhuysao.blogspot.com/2011/…/trai-thu-lu.html)


3 nhận xét:

  1. hiiiiii mưa cũng đã ăn, k phải khi nhỏ đâu- mà lúc í lớn rồi, những ngày lên nương rẫy...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vậy làm sao lấy chồng cho được....Mưa ăn trái thù lù sẽ ở mãi tuổi ngây thơ!

      Xóa
  2. Trái này ngày xưa mình kêu là trái chùm bao,có người thì gọi là nhản lồng...

    Trả lờiXóa