Dưới bóng rừng cao su...
TUỔI THƠ TÔI
...
Tôi hồn nhiên chơi, tự mình khám phá rừng cao su, để công việc lượm củi cho chị và anh gánh vác. Cũng có khi tôi thích ngắm nhìn bầu trời qua những tán cây cao su. Hình như lúc ấy trời trong xanh hơn và cao hơn. Tôi cứ nghểnh cổ, xoay mình mà ngắm nghía, mà tưởng tượng. Qua những kẽ lá xanh mát, những tia nắng như những bông hoa lung linh. Tôi thả bổng trí tưởng tượng mà thấy thích thú vô cùng, một cảm giác gần gũi và bình yên lạ. Dần dần tôi phát hiện, rừng cao su không có vẻ đáng sợ như người ta thường hay nói mà rất đỗi thân quen. Có những hôm trưa nắng, trái cao su nổ hạt, mỗi lần nghe tiếng nổ là tôi và đứa em trai tranh nhau chạy lại nhặt.
Trong ba tháng hè, mấy chị em tôi phụ ba mẹ lượm củi dùng cho cả năm. Trong suốt nhiều năm liền đều như thế, cho đến khi kinh tế gia đình khá lên, chị em chúng tôi mới thôi không còn phải vào rừng cao su lượm củi nữa.
Thế nhưng tôi vẫn thấy nhớ rừng. Khi đã lớn lên, mỗi ngày đi học, tôi hay chọn con đường băng qua rừng cao su. Dưới những hàng cây cao su rợp mát, nghe như rừng hát mỗi khi có gió thổi qua, tiếng nổ lách cách của trái cao su như hoà cùng tiếng đập của con tim tôi rộn rã trong niềm vui được đi dưới bóng rừng thân yêu.
...
Tôi hồn nhiên chơi, tự mình khám phá rừng cao su, để công việc lượm củi cho chị và anh gánh vác. Cũng có khi tôi thích ngắm nhìn bầu trời qua những tán cây cao su. Hình như lúc ấy trời trong xanh hơn và cao hơn. Tôi cứ nghểnh cổ, xoay mình mà ngắm nghía, mà tưởng tượng. Qua những kẽ lá xanh mát, những tia nắng như những bông hoa lung linh. Tôi thả bổng trí tưởng tượng mà thấy thích thú vô cùng, một cảm giác gần gũi và bình yên lạ. Dần dần tôi phát hiện, rừng cao su không có vẻ đáng sợ như người ta thường hay nói mà rất đỗi thân quen. Có những hôm trưa nắng, trái cao su nổ hạt, mỗi lần nghe tiếng nổ là tôi và đứa em trai tranh nhau chạy lại nhặt.
Trong ba tháng hè, mấy chị em tôi phụ ba mẹ lượm củi dùng cho cả năm. Trong suốt nhiều năm liền đều như thế, cho đến khi kinh tế gia đình khá lên, chị em chúng tôi mới thôi không còn phải vào rừng cao su lượm củi nữa.
Thế nhưng tôi vẫn thấy nhớ rừng. Khi đã lớn lên, mỗi ngày đi học, tôi hay chọn con đường băng qua rừng cao su. Dưới những hàng cây cao su rợp mát, nghe như rừng hát mỗi khi có gió thổi qua, tiếng nổ lách cách của trái cao su như hoà cùng tiếng đập của con tim tôi rộn rã trong niềm vui được đi dưới bóng rừng thân yêu.
(Trích đoạn " Rừng cao su và tuổi thơ tôi" của Trân Gia Cát Tường)
*Ảnh "Tranh tài" của Pham Tan Minh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét