Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Buôn Ma Thuột, Tây Nguyên, Vietnam

Thứ Sáu, 20 tháng 5, 2016

Tủ sách xưa, tuổi hoa tím...
HOA BÂNG KHUÂNG
Tác giả : Thùy An
Hình ảnh loài hoa nhỏ mầu tím thẫm trở thành một kỷ niệm êm đềm trong suốt quãng thời thơ ấu hồn nhiên của em. Loài hoa mọc từng đám ven dốc những ngọn đèo đã quyến rũ em thật sự mỗi lần em theo ba me vào Đà Nẵng thăm bác Lộc. Em còn nhớ mãi những buổi chiều mùa hè hoàng hôn buông chậm, rừng hoa dại tím ngắt không gian đã gợi nguồn thi hứng cho em ghi được những vần thơ đầu đời vụng dại nhất để ca tụng mầu hoa đó. Có một lần xe bị nổ lốp trên đèo, em phải xuống xe chờ thay bánh mới, em đã men theo một quãng xa để hái cho được cành hoa tím chạy lại hỏi me:
- Hoa chi ri me?
Me nhìn thật lâu vào những cánh hoa tím li ti đính dài trên một cuống thật nhỏ kéo ra tận cùng bằng một cái đuôi cong, rồi lắc đầu:
- Me chịu.
...
Em đành áp cành hoa vào má, suy nghĩ mông lung, thôi em đặt cho nó là loài hoa không tên vậy. Mãi đến khi gặp Bình, quen Bình, em mới biết được tên loài hoa kỷ niệm này ...
...
Em nhìn vùng hoa tím bao la trước mặt, chợt nghe lòng buồn buồn :
- Cầm buồn thiệt vô duyên chi lạ, anh biết không, khi hồi, nghe thầy Sơn nói đến tên hoa đuôi chuột, tự nhiên Cầm thấy chán đời chi lạ, Cầm không ngờ loài hoa đẹp rứa lại có tên quá thô lỗ, khác hẳn với cái tên do Cầm đặt ra.
Bình nheo mắt:
- Cầm đặt tên chúng là chi ?
- Loài hoa tím không tên.
Bình lắc đầu:
- Có tên chứ, tên chúng thật đẹp, thật nên thơ Cầm à.
Em ngạc nhiên:
- Chớ không phải hoa đuôi chuột hả anh.?
- Đó là tiếng địa phương, chứ còn trong lãnh vực văn chương người ta gọi chúng là hoa Bâng Khuâng.
Em nói như trong mơ:
- Hoa Bâng Khuâng... hoa Bâng Khuâng... ồ tuyệt quá. Anh Bình, anh nói thật không?
- Thật chớ, tên hoa có nguyên cớ hẳn hòi, để khi nào rảnh, tôi kể Cầm nghe, một thiên tình sử cảm động lắm.
...
(Trích đoạn CHƯƠNG I_HOA BÂNG KHUÂNG của Thùy An)
* Hoa Bâng Khuâng (1970)
... lần này nhất định viết một truyện Hoa Tím, có chút tình yêu sẽ thi vị hơn.
Nhớ những lần đi từ Đà Nẵng ra Huế, qua các đèo Phước Tường, Phú Gia, Hải Vân … tôi thường dán mắt vào cửa kính say sưa ngắm những sườn đồi chập chùng một loài hoa tím rất nên thơ. Vậy là Hoa Bâng Khuâng ra đời, vẫn là không gian Huế, lồng trong một chuyện tình rất dễ thương và một chuyện tình đầy vụ lợi. Bìa Vi Vi vẽ được phóng to treo trong phòng bác Bích Thủy (bà Trường Sơn), nhưng tôi thấy lần này, Vi Vi vẽ không giống loài hoa như tôi mô tả, và cô gái mặc áo lụa vàng thay vì màu xanh như tôi đề nghị nên không đúng với nội dung. Trong Hoa Bâng Khuâng, tôi tâm đắc nhất là đoạn Bình và Nguyệt Cầm hò hẹn trên đồi Thiên An, khi anh đọc thơ:
“ Hoa bâng khuâng… hoa bâng khuâng,
em đi dìu dịu gót sen trần,
cho anh nắm nhẹ bàn tay nhỏ,
để thả hồn mơ dáng Nguyệt Cầm…”
rồi nói: “Khi yêu, ai cũng trở thành thi sĩ cả”
(Trích trong bút ký Thùy An - 50 năm nhìn lại…đăng trênhttp://nhavantphcm.com.vn/)




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét