Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Buôn Ma Thuột, Tây Nguyên, Vietnam

Thứ Sáu, 23 tháng 6, 2017

Kính chào Huế rất sương mù...

Kính chào Huế rất sương mù...
TRỞ LẠI HUẾ
( Mường Mán )
Vẫn mù sương phố sông này
về nghe vàng lạnh xuống đầy mấy vai
không em đầu ngõ trúc mai
phượng bay rối bước chân tôi ngập ngừng
nghìn trùng nắng chết mênh mông
người lên tiếng gọi vọng không âm thừa
quán ngồi chưa mỏi lưng trưa
đã vai chiều lệch so vừa bóng thu
kính chào Huế rất sương mù
mình tôi dọc phố âm u lặng thầm
thơ nào vừa lã giọng ngâm
rượu nào vừa rót tay không đưa mời
bạn bè ơi Huế tôi ơi
chìm theo chiếc lá vàng rơi tan mùa.
(Việt nam 30/9/1982)
...
Sáng nay, chuẩn bị cho một tác phẩm mới, tôi gặp lại trang báo Việt Chiến này trong hồ sơ cũ. Đọc lại, bồi hồi. Muờng Mán và tôi có cùng những điểm tương đồng. Chúng tôi đều trưởng thành ở Huế. Chúng tôi đều lưu lạc về Cần Thơ. Sau 1975, chúng tôi cũng có chung những cánh đồng hay những vùng đất trích. Mường Mán đi chăn vịt. Còn tôi thì làm thợ phụ cất nhà lá, hay đấp nền, khuân gạch từ lò lên ghe và từ ghe lên chỗ cất nhà. Sau đó tôi đổi nghề, đi bán cà rem. Mường Mán vẫn tiếp tục chăn vịt. Chiều nào Mường Mán cũng ghé lại nhà tôi, kêu tôi ra ngồi quán cốc, nhâm nhi rượu đế và khô… Cho đến một ngày Mường Mán không còn thấy tôi nữa. Tôi vượt biển, bỏ vợ con lại nhà. Mường Mán đến như thường nhật, hỏi tôi đâu. Y. dấu, nói anh ấy đi bán cà rem chưa về. Mường Mán vẫn ngồi chờ trên băng đá. Vợ tôi kể là Mường Mán rất lo, bâng khuâng về việc tôi về quá trễ…
Sau đó, anh không còn đến nhà tôi nữa.
Có lẽ anh đã biết về việc tôi đào thoát.
Bây giờ, không còn ai bâng khuâng về ai nữa. Ai cũng có một số phận an bài. Thời ấy đã xa xưa. Giờ là hoài niệm. Đọc lại thơ bạn, mà rưng rưng. Hôm qua nghe lại Huế gọi tôi về do hai nhạc sĩ Đỗ Kim Bảng và Nhật Ngân cùng sọan chung. Và sáng nay đọc bài thơ bạn viết về Huế mà Nguyễn Công Minh đã mang theo trong chuyến vượt biển bỗng thấy nhớ Huế da diết Vâng, chúng tôi có một thành phố để gởi đến trái tim. Riêng tôi: thành phố mù sương, phố cổ mù sương:
Có một giòng sông mềm như dải lụa
Có hai ngôi trường như đôi tình nhân,
Có một con đường mỗi ngày hai bận,
Anh theo em về, qua bến qua sông.
Có một chiếc cầu bắc qua thành phố.
Thành phố mù sương, phố cổ mù sương.
Có anh tội tình như loài cổ thụ.
Em đậu trên cành, làm anh bâng khuâng.
Có buổi trời mưa, trời mưa không ngớt,
Có em xăn quần, bên đập chờ ghe,
Không biết nhìn lên hay là nhìn xuống,
Thôi thì quay về, để khỏi u mê.
Có một ngôi nhà, muốn vào không dám.
Có một nỗi buồn cứ bám chung thân.
Con sóc dại khờ gặm hoài trái đắng,
Và anh dại khờ nên mới yêu em.
(Huế gọi tôi về – Trần Hoài Thư)
...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét