Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Buôn Ma Thuột, Tây Nguyên, Vietnam

Thứ Bảy, 24 tháng 6, 2017

EM LÀ GÁI TRỜI BẮT XẤU

Những năm thuộc thập niên 60, thi đàn miền Nam Việt Nam xuất hiện một cô gái Huế với giọng điệu thơ da diết sầu tình... Đó là nhà thơ nữ LỆ KHÁNH.
EM LÀ GÁI TRỜI BẮT XẤU
Việc nhà xuất bản Khai Trí danh tiếng chấp nhận in thơ của một cô gái chưa có tiếng tăm gì trên văn đàn lúc bấy giờ cũng được dư luận quan tâm. Có dư luận cho rằng sở dĩ ông Nguyễn Hùng Trương chủ nhà xuất bản Khai Trí in thơ Lệ Khánh nhiều như thế là vì hai nhà thơ Sa Giang Trần Tuấn Kiệt và Hoàng Trúc Ly, cố vấn văn học của ông Nguyễn Hùng Trương rất "khoái" thơ Lệ Khánh.
Nhưng cũng có dư luận cho rằng chỉ vì tên tập thơ hấp dẫn người đọc và thơ của Lệ Khánh đơn giản dễ đọc, ai đọc cũng có thể xúc động, cũng có thể thương cảm, cũng có thể rớt nước mắt và thơ loại ràn rụa nước mắt như vậy in chắc chắn bán chạy...
Chúng ta hãy đọc bài thơ của Lệ Khánh được người đọc yêu thích lúc bấy giờ:
"Giận anh những sáng sương lên áo
Tôi tủi thân đi giữa lạc loài
Sương ướt tóc mềm môi trở lạnh
Nghẹn ngào tôi vẫn nhớ thương ai
Sương nhé, đừng rơi ướt áo tôi
Đừng rơi người cũ bỏ đi rồi
Lấy ai phủi giọt sương trên áo
Sương thấm trời ơi lạnh quá thôi
Tôi sợ sương sa, tôi vẫn đi
Anh ơi lành lạnh gió mai về
Sương rơi ướt áo tôi nhiều quá
Lạnh lắm hồn tôi lạnh tái tê
Anh giờ chắc hẳn vui duyên mới
Quên hẳn người đang mặc áo sương
Đi dưới trời sương, sương thấm lạnh
Ướt cả hồn tôi ướt vệ đường"
Thơ Lệ Khánh là cuộc tình ngang trái và chính cuộc tình ngang trái đó đã tạo nên những vần thơ "Em Là Gái Trời Bắt Xấu", là những buồn tủi, nước mắt của tình yêu. Là những khắc khoải, dằn vặt, đớn đau bi lụy của những kẻ khổ vì yêu.
Lệ Khánh sống ở Đà lạt thành phố sương mù, thành phố của tình yêu nhưng lại khổ vì tình, lụy vì tình, Nhưng nhờ yêu Lệ Khánh đã có những vần thơ để đời, có thể nói là sánh ngang tầm với hiện tượng thơ TTKH.
...
(Trích theo "LỆ KHÁNH – Em là gái trời bắt xấu" của La Ngạc Thụy đăng trên http://datdung.com/)
***
Em Là Gái Trời Bắt Xấu
Tác giả: Lệ Khánh
Chiều chúa nhật đợi chờ anh mãi mãi
Sao trễ giờ cho chua xót anh ơi
Hẹn hò chi ? Chừ lỡ dở cả rồi
Tình mới chớm đã vội vàng lịm tắt
Tôi yêu anh nhưng hoài hoài thắc mắc
Liệu người ta đáp trả lại hay không
Đến bao giờ dẫm được xác pháo hồng
Áo cưới đỏ cười vui cô dâu mới
Anh hẹn đúng hai giờ anh sẽ tới
Nhưng sao chừ trời đã tối... anh đâu
Mưa hôm nay êm như tiếng mưa ngâu
Anh lỗi hẹn nên chiều buồn rứa đó
Tôi gục mặt khóc thầm bên cửa sổ
Mà cô đơn trời hỡi vẫn cô đơn
Nơi xa xôi, anh có biết tôi buồn
Anh có biết tôi cười mắt ngấn lệ
Anh lỗi hẹn hay là anh đến trễ
Cho chiều nay đường phố lạnh mưa thu
Và đêm nay thành-thị ướt sương mù
Người con gái gục đầu thương mệnh bạc
Chuyện thủy-chung biết lấy gì đổi chác
Khi tôi nghèo, bằng cấp trắng bàn tay
Sao yêu anh cho đau khổ thế này
Thà câm nín như ngày xưa anh nhỉ ?
Vì Thượng-Đế đày tôi làm Thi-Sĩ
Nên tâm tình trào ngọn bút thành thơ
Dâng riêng anh anh nhận lấy, hững hờ
Tôi hổ thẹn bực mình đem đăng báo
Thiên hạ đọc bảo nhau rằng tôi láo
Đẹp như tiên vờ nói xấu vô duyên
Buồn không anh ? Một số kiếp truân chuyên
Làm con gái không bạc vàng nhan sắc
Tôi yêu anh nhưng hoài hoài thắc mắc
Người ta sao ? Không nói chuyện ân tình
Hẹn hò rồi còn nỡ để một mình
Tôi đứng đợi suốt chiều mưa chúa nhật
Lần sau nhé bận gì anh cứ khất
Xin sẵn sàng đứng đợi vạn mùa đông
Bạn bè đi qua trao vội thiếp hồng
Tôi vẫn mặc để chờ anh trọn kiếp
Lệ Khánh (1965)
***
CŨNG ĐÀNH
Tác giả: Lệ Khánh
Bao giờ em hết làm thơ
Để mà đừng khóc duyên hờ chị ơi
Mấy lần… bài cuối đây rồi
Mà sao chưa cuối những lời thơ đau
Vẫn từng khuya vẫn nghẹn ngào
Xót thương nằm đếm từng sao để buồn
Bao giờ cho hết nhớ thương
Để đừng nước mắt trong hồn quanh năm
Em về… gặp chị mấy lần
Mấy lần… định sẽ phân trần lại thôi
Đời em… rứa đó chị ơi
Không bao giờ nhận những lời ấm êm
Gạt lừa dẫn tới cho em
Thôi thì… thơ viết chị xem đủ rồi
Phải chi em đẹp như người
Thơ tâm sự chẳng mang lời xót thương
Chị ơi cay đắng trong hồn
Trọn đời em chị vẫn buồn… hay sao?
Bao giờ mới hết thương đau
Để em đừng khóc nhạt màu mắt xanh
Nhiều lần chợt nghĩ: “Cũng đành
Mình vô phước quá nên thành dở dang”.
Lệ Khánh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét