Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Buôn Ma Thuột, Tây Nguyên, Vietnam

Thứ Sáu, 16 tháng 9, 2016

TRƯỜNG SOEUR VINH SƠN BAN MÊ THUỘT

Những mái trường tuổi thơ Ban mê...
TRƯỜNG SOEUR VINH SƠN
...
Tôi còn nhớ lớp Mẫu giáo đầu tiên tôi theo học, đó là trường của các Soeur ở thị xã Ban Mê Thuột. Tôi đi học ngoan lắm, tôi nghe cha mẹ tôi khen thế. Tôi còn nhớ như in những buổi học vui vẻ ấy, các Soeur rất dễ thương và rất hiền ( chả thế sao người ta lại nói " hiền như ma Soeur" ). Các Soeur thường mỉm cười với tôi luôn, lớp có nhiều giờ học khác nhau, ngoài các Soeur còn có những cô giáo khác dạy vẽ, dạy múa, dạy hát... thật là vui. Bài tập đem về nhà thường là những trang tập đồ những con số, và những hình vẽ bông hoa chim cá để tôi tập tô màu. Các Soeur và các cô giáo của tôi đều còn rất trẻ. Tôi còn nhớ trong lớp, có những bạn khi về nhà không chịu làm bài tập, các Soeur đã mời Soeur Hiệu Trưởng xuống lớp răn đe, có bạn còn bị phạt ( hình phạt là Soeur sẽ giữ hình Thánh Chúa khi nào ngoan thì Soeur sẽ trả lại. Tôi nhớ là các bạn ấy khóc quá chừng, rồi hứa với Soeur Hiệu trưởng là từ nay sẽ không dám tái phạm nữa.). Cha tôi nói trường ấy kỷ luật rất khắt khe.
Có lần các Soeur cho chúng tôi làm bài tập trong lớp, đó là giờ tập vẽ. Tôi không biết các bạn làm bài ra sao. Nhưng riêng tôi vẽ mãi không được, lòng thì thấp thỏm lo âu, không dám nhìn ai cả. Tôi thì cứ nghĩ thầm: lát nữa các Soeur phạt tôi như thế nào đây vì gia đình tôi đạo Phật, không có hình Thánh Chúa để các Soeur lấy. Nhưng kỳ lạ làm sao, tôi thấy các Soeur cứ đi qua đi lại các dãy bàn của chúng tôi mà cười khúc khích, có Soeur thì cười mỉm thật hiền lành dễ thương.
Cuối giờ học ngày hôm ấy, các Soeur bảo chúng tôi mang tờ giấy vẽ hình về cho cha mẹ chúng tôi xem. Cha tôi thường hay đón tôi về học nhưng tôi muốn khoe với mẹ tôi hơn nên đã dấu im tờ giấy trong cái cặp mỏng te. Xe cha tôi ngừng ở sân Ty Hiến Binh, tôi chạy vội về nhà để khoe mẹ. Sao lạ thế, tôi thấy mẹ tôi cũng cười như các Soeur. Mẹ tôi cũng trẻ như các Soeur nên cười cũng dễ thương như các Soeur vậy. Đến bữa cơm ngày hôm ấy gia đình được một trận cười vui vẻ, và cha mẹ cùng 2 anh tôi ai cũng khen là tôi vẽ cái bàn đẹp quá. Đúng là cái bàn có 4 cái chân !!!
Tôi phải học Mẫu giáo 2 năm mới đủ tuổi vào Tiểu học. Cuối năm Mẫu giáo ấy, cả nhà chuẩn bị cho tôi học thi !! Thi vào lớp Năm trường Tiểu học Ban Mê Thuột, vì đó là trường công lập, ở ngay thị xã của tỉnh Ban Mê Thuột. Năm Mẫu giáo thứ hai ở trường các Soeur, tôi đã được học viết, học làm toán những con số đơn như là 1+4=5 ; 4+2=6. Bài thi thật là đơn giản, làm 10 bài toán cộng, toán trừ những số đơn như thế. Sau đó là nhìn lên bảng mà chép vào giấy một đoạn văn ngắn. Và tôi thi đậu, điều ấy cũng dễ hiểu thôi, vì ở trường các Soeur còn cho toán khó hơn và viết bài dài hơn.
Thú thật với các bạn, lúc mình còn nhỏ quá, bảo đi thi thì mình đi, vào phòng thi cô giáo bảo làm toán thì mình làm, bảo viết bài trên bảng vào giấy thì mình viết. Rồi khi biết tin đậu thì cha mẹ mình theo dõi và mừng chứ mình có biết ý nghĩa của việc thi cử là gì đâu mà mình mừng. Chỉ nhớ là đầu niên khóa 60-61, tôi vào học lớp Năm trường Tiểu Học Ban Mê Thuột. Cũng ở ngôi trường này tôi có một kỷ niệm thật là khó quên. Các bạn cũng biết kỷ niệm nào cũng đẹp, cho dù đó là kỷ niệm vui hay kỷ niệm buồn. Nhưng kỷ niệm này của tôi không phải là một kỷ niệm vui, mà cũng chẳng phải là một kỷ niệm buồn. Mà chắc chắn với bạn đó là một kỷ niệm đẹp, tôi ghi nhớ suốt đời không bao giờ phai nhòa trong ký ức.
Cha mẹ nào mà không thương con, nhưng cha tôi nét mặt rất nghiêm nghị, còn mẹ tôi thì hiền từ mềm mỏng. Nên tôi thường hay vòi vĩnh và làm nũng với mẹ tôi hơn. Ngày khai trường năm đầu tiên của bậc Tiểu học ấy, cha tôi chở tôi đi học và đón tôi về. Tuy trường ở ngay trong thị xã, nhưng vì tỉnh lớn, nên cũng khá xa nhà. Lúc đón tôi về học, ngồi trên xe cha tôi hỏi chuyện lớp học ra sao, thầy cô thế nào, có quen bạn bè ngồi cạnh chưa.... Cha tôi cũng khá ngạc nhiên là tôi chỉ im lặng, ngồi trên chiếc xe Jeep nhà binh cạnh cha tôi, tôi không nói hay cười, khác hẳn với hàng ngày. Cha tôi nghĩ hẳn nhiên là phải có vấn đề gì rồi, tôi mới hờn mát ( giận lẫy ) như thế.
Xe vào đến sân Ty Hiến Binh, tôi xuống xe, không nói không rằng tay ôm cái cặp mỏng te, chạy vội chạy vàng về phía mẹ tôi đang đứng chờ tôi ở trước nhà. Còn vài bước nữa thì tôi không nén được mà khóc nấc lên, oà vỡ ra vì đã cố nén từ lâu lắm, từ sáng sớm nay cơ, từ trong lớp học đầu tiên năm ấy.
- Mẹ ơi, cô giáo con già quá !!
Mẹ tôi lau nước mắt cho tôi và vuốt tóc tôi an ủi:
-Thôi nín khóc mẹ thương. Vào nhà kể mẹ nghe nào.
Lúc ấy cha tôi cũng vừa bước đến, tôi thấy cha mẹ tôi đưa mắt nhìn nhau, cha tôi khẽ bảo:
- Khổ quá đi mất.
Năm ấy tôi sáu tuổi, nên những ai lớn hơn các Soeur ở trường Mẫu giáo hay lớn hơn mẹ tôi thì tôi đều thấy họ già !! Sau này những khi nhớ lại, tôi cứ thầm xin lỗi các cô giáo của tôi mãi.
...
(Trích trong "Những kỷ niệm bọc bằng nhung" của Phạm thị Nhung đăng trên
http://trinhhoaiduc.netfirms.com/sangtac/nhungkyniem.)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét