Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Buôn Ma Thuột, Tây Nguyên, Vietnam

Thứ Tư, 14 tháng 9, 2016

NHỚ TRUNG THU XƯA

Mười lăm tháng tám trời cho
Một ông trăng sáng thật to
Các em thích cười muốn lên cung trăng
Cứ hỏi ông Trời cho mượn cái thang...(ns Lê Thương)
NHỚ TRUNG THU XƯA
Ngày xưa. Trung thu là đêm được trẻ con chờ đợi nao nức nhất trong năm. Lũ trẻ con thường rủ nhau đi ngắm đèn ở những tiệm bán đèn hàng tuần lễ, trước khi quyết định chọn chiếc nào. Những chiếc đèn bướm, cá, thỏ, sao xanh đỏ là niềm mơ ước của trẻ con nhà nghèo. Nhưng không sao.
Không tiền mua thì tự làm đèn: cái lon sữa bò cắt uốn rất khéo được gắn trên lõi cuộn chỉ bằng gỗ với cái nắp phéng làm đế nến (nắp chai nước ngọt) rồi cắm vào cái cây dài đẩy đi kêu loong coong vừa vui tai mà ánh sáng “chớp chớp như đèn xe cảnh sát”. Rằm. Lũ trẻ xóm tôi tập trung nhà bà Khoan, cuối xóm vì nhà bà có cái sân nhỏ để sắp xếp đội hình rước đèn. Nhưng hơn cả là vì năm nào bà cũng để dành bánh Trung thu đãi đoàn rước, trước khi bọn nhỏ rồng rắn ra đường.
Mùi nến thơm, vị bùi của bánh dẻo, bánh nướng, vị ngọt của nước trà xanh pha đường cùng câu chuyện chú Cuội, chị Hằng bà kể khiến lũ trẻ nghe say sưa (dù năm nào bà cũng kể có bấy nhiêu). Cái sân nhỏ (được bà tắt hết đèn) trở nên lung linh và ấm áp vô cùng trong những đêm Trung thu.
Ăn uống xong, đoàn rước sắp đội hình ra khỏi cái sân nhỏ. Cu Đạt đẩy cái đèn lon sữa bò được cậu Thắng làm cho kêu rất to đi đầu, “xe cảnh sát dẫn đường mà”. Kế đến là cu Đô với đèn ông sao năm cánh đỏ rực rất to. Giữa đoàn rước là những bạn nhỏ với đủ thứ đèn: cá, thỏ, rồng, bướm và cu Pi đi “khóa đuôi” (vì cao nhất đoàn rước) với chiếc đèn xe tăng thiệt to được dì Thược dán bóng kiếng xanh lá, rất lạ mắt. Đoàn rước vừa đi vừa hát vang xóm nhỏ: “Tết Trung thu rước đèn đi chơi, em rước đèn đi khắp phố phường…”, “Chiếc đèn ông sao sao năm cánh tươi màu…”… Đi ngang nhà ai chúng cũng hóng miệng vào gọi: “Mai ơi, đi rước đèn?”, “Tý, rước đèn không”… Đi loanh quanh các con đường trong xóm đến khi nắm nến trong tay đốt hết sạch, bọn nhóc quay về “ăn Trung thu” ở nhà mình.
Có năm, mới ra đến đầu đường trúng cơn mưa: thỏ rụng lông, bướm xệ cánh, cá rớt vây, rồng cụp mắt… bọn nhỏ chạy lúp xúp về nhà khóc như ri. Tất cả là kỷ niệm ngọt ngào chẳng thể phai trong lòng những ai đã từng có những mùa Trung thu thơm mùi nến, lung linh ánh đèn lợp bóng kiếng đỏ, xanh với những câu hát đồng dao đi suốt những con đường ký ức tuổi thơ xưa.
(Trích trong "Nhớ Trung thu xưa" của Phương Thục đăng trênhttp://www.baomoi.com/)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét