Đà Lạt... một thời hương xa...
ĐÂU RỒI ĐÀ LẠT CỦA TÔI
*Quỳnh Anh Nguyễn
*Quỳnh Anh Nguyễn
“Dalat rồi sẽ ra đi như một cuộc tình?”
Đó là cảm giác của tôi khi trở lại lần này. Đầy nuối tiếc!
Đâu rồi Hồ Xuân Hương buổi sáng phủ đầy sương để sáng sáng tôi hào hứng đi bộ băng qua những con dốc chỉ để nhìn thấy cảnh đẹp lãng đãng mờ trong sương khói. Những cây thông dọc bờ hồ còn đọng những giọt sương sớm mai.
Đâu rồi những căn biệt thự với kiến trúc Châu Âu nằm yên bình trên những ngọn đồi bao bọc bởi những cây thông cao tít tắp để mình nuôi ước mơ mai mốt có tiền nhất định sẽ sống ở nơi này…
Đâu rồi những con dốc bình yên lác đác những cành hoa dại tô điểm cho một Dalat vốn mang vẻ đẹp bình dị, hiền hoà.
Đâu rồi con người Dalat ôn hoà, nhã nhặn. Thỉnh thoảng lại thấy những nữ sinh mặc áo dài trắng với chiếc áo len xanh dịu dàng bước qua những triền dốc.
Đâu rồi tiếng mùi thông mê hoặc để khi rời Dalat người ta có thể “nhắm mắt cho tôi tìm một thoáng hương xưa”…
Đâu rồi, đâu rồi Dalat của tôi, đâu rồi một phố núi nhỏ xinh được mệnh danh là tiểu Paris lãng đãng trong sương mù…
Tôi đi tìm dư âm của “cuộc tình”
Tới Dalat nhưng lại sợ lên phố, sợ phải chứng kiến những đổi thay. Sợ phải thấy một Dalat bị bê tông hoá, sợ phải thấy một Dalat với tiếng xe gầm rú, ồn ào náo nhiệt. Cuộc sống không bất biến, nhưng Dalat đã thay đổi quá nhanh, nhanh đến nỗi tôi tôi sợ rằng mình sẽ ko còn nhận ra đã từng rất yêu phố núi nhỏ xinh này.
Tôi đã từng chụp rất rất nhiều hình ở đây, lần này cũng cố tìm chút dư âm còn sót lại của một Dalat mình từng yêu. Dalat vẫn sẽ đẹp trong ký ức của những người đã từng thương nó, “cuộc tình” sẽ mãi đẹp khi người ta vẫn trân trọng ký ức khi nhớ về.
...
Quynh-Anh Nguyen
Quynh-Anh Nguyen
* Trích đoạn theo nguồn https://quynhdiary.wordpress.com/…/dalat-roi-se-ra-di-…/amp/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét