Rừng cao su ở Ban mê bắt đầu thay lá...
MÙA TRỞ GIÓ
...
Cảm giác những con gió ùa xuyên qua những vườn cà phê, qua cây cối, hơi lạnh, hơi miên man, gió lùa qua tóc khiến cho người ta có chút mát lạnh, có chút mơ hồ, chút hồi tưởng về những ngày cũ.....
Những cơn gió đưa những ký ức trở về...
...
Ngày đó đi học, cảm giác mỗi lần gió thổi ào ào, cuốn lấy cơ thể, có khi như muốn lôi mình bay đi, cuốn cả cát bụi đất đỏ, mùi trong gió phức tạp lắm, nhưng mà thích, có chút mùi hanh khô, có gì đó hơi nồng, đậm, mùi của cây cỏ, của cà phê, của đất,.......có khi có cả mùi khói bếp, tất cả mùi hương quen thuộc nơi này...
Ngày đó đi học, cảm giác mỗi lần gió thổi ào ào, cuốn lấy cơ thể, có khi như muốn lôi mình bay đi, cuốn cả cát bụi đất đỏ, mùi trong gió phức tạp lắm, nhưng mà thích, có chút mùi hanh khô, có gì đó hơi nồng, đậm, mùi của cây cỏ, của cà phê, của đất,.......có khi có cả mùi khói bếp, tất cả mùi hương quen thuộc nơi này...
Đến bây giờ, mỗi khi tới mùa gió, tôi lại luôn muốn bước ra đường, để gió cuốn bản thân mình vào những hồi ức, những gì đó thân quen mà không thể diễn tả hết được, cái cảm giác cảm nhận được 1 thứ quen thuộc khiến ta bất giác cười một cái vu vơ, một nụ cười khờ nhưng chân thật nhất có thể.......Rồi tôi lại muốn lạc mình vào vườn cà phê, để gió rít len qua những cây cà phê xào xạc, cảm nhận mình đang chìm trong màu xanh, cảm nhận sự an toàn...
...
Tôi yêu nơi này, vì đây là nơi tôi sinh ra, lớn lên, là nơi cho tôi những xúc cảm mãnh liệt nhất, nơi này đã tặng cho tôi những cảm xúc, những giác quan, những cảm nhận đặc biệt cho cá nhân tôi, nơi này là nơi ba mẹ tôi đã gặp nhau, là nơi họ bám trụ, đổ mồ hôi, gây dựng nên gia đình, nơi họ nuôi anh chị em tôi lớn, nơi này là nơi tôi có những kỷ niệm đặc biệt, bước đi đầu tiên, lần đầu tiên đi học, lần đầu tiên bị điểm kém, lần đầu tiên biết hái cà, lần đầu tiên biết đi xe đạp,.......Vô số những cảm xúc dâng trào trong tôi lúc này, không biết làm sao có thể diễn tả, có lẽ chỉ những ai như tôi, lớn lên ở đây mới có thể hiểu hết được...
Tôi yêu nơi này, vì đây là nơi tôi sinh ra, lớn lên, là nơi cho tôi những xúc cảm mãnh liệt nhất, nơi này đã tặng cho tôi những cảm xúc, những giác quan, những cảm nhận đặc biệt cho cá nhân tôi, nơi này là nơi ba mẹ tôi đã gặp nhau, là nơi họ bám trụ, đổ mồ hôi, gây dựng nên gia đình, nơi họ nuôi anh chị em tôi lớn, nơi này là nơi tôi có những kỷ niệm đặc biệt, bước đi đầu tiên, lần đầu tiên đi học, lần đầu tiên bị điểm kém, lần đầu tiên biết hái cà, lần đầu tiên biết đi xe đạp,.......Vô số những cảm xúc dâng trào trong tôi lúc này, không biết làm sao có thể diễn tả, có lẽ chỉ những ai như tôi, lớn lên ở đây mới có thể hiểu hết được...
Tôi đang nghĩ, liệu bây giờ có bao nhiêu người như tôi, đang nằm nghe gió thổi và rồi hồi tưởng lại quá khứ đã qua, rồi tự mỉm cười với mình, cảm thấy mệt mỏi tan biến, chỉ lặng im, nằm nghe gió rít qua cây cối, qua khe cửa, có lẽ, còn có người điên giống như tôi đã từng điên đó là ra hẳn ngoài sân, ngồi nghe gió thổi, ngồi ngắm trời đất, ngồi đó cho gió ào ào ôm lấy mình.....
Nơi này lúc nào cũng thế, luôn có 1 cách riêng khiến ta không muốn rời xa....
(Trích trong "Buôn Ma Thuột, mùa trở gió..." của Đơn Ngư đăng trên
https://guu.vn/myguu/)
https://guu.vn/myguu/)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét