Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Buôn Ma Thuột, Tây Nguyên, Vietnam

Thứ Hai, 21 tháng 5, 2018

NHỮNG CON ĐƯỜNG ĐẤT ĐỎ

Xứ Thượng Ban mê...
NHỮNG CON ĐƯỜNG ĐẤT ĐỎ
Tây Nguyên chỉ có hai mùa: nắng và mưa, nên những con đường đất đỏ cũng mang đậm chất ảnh hưởng của thiên nhiên.
Mùa nắng, những rẫy cà phê như nhòa trong màu đỏ khuất sau làn bụi từ những con đường. Trời Tây Nguyên như nhòa trong một màu đỏ, từng cơn gió cuốn bụi đất đỏ xé ngang trời.
Mùa mưa, những con đường lầy lội, đi từ nhà đến trường cảm tưởng như cả một cung đường ra trận. Quần áo khi nào đến lớp cũng lác đác đâu đây một chút gì dấu vết của con đường cho dù đó là mùa nắng hay mưa.
Khi ở quê, những điều đó như một phần gần gũi, thân thương, lam lũ thường nhật nhưng khi xa quê thì tất cả kí ức đó đã đong đầy trong nỗi nhớ. Mỗi khi được về nhà vào dịp Tết hay kì nghỉ hè, được đặt chân lên con đường quen thuộc đó, lòng tôi lại thấy dâng trào niềm cảm xúc khó tả. Nhưng kì nghỉ hè năm nay thì không thể về được nhà, sinh viên năm thứ tư thì đa phần đều phải ở lại.
Ngồi trên gác trọ ôn thi, chợt thấy nao lòng khi chợt nhớ về quê, về con đường đất đỏ...
Đặng Tuy Phong
(Trích đoạn trên ://dhungcafe.wordpress.com/2012/08/07/nhung-con-duong-dat-do/)
--- ooOOoo---
Nét đặc trưng chung của vùng Tây Nguyên là đất đỏ bazan, nhưng tiếc thay khi mà cuộc sống người dân nơi đây ngày càng được nâng cao, hình ảnh về những con đường đất đỏ bụi mù đã dần dần đi vào ký ức. Nếu như bạn muốn khám phá vẻ đẹp của những con đường đất đỏ Tây Nguyên một thời huyền thoại, cách tốt nhất đó chính hãy ra khỏi quốc lộ, quẹo vào bất cứ lối ngõ nào mà bạn thấy trên đường, hoặc xin vào rẫy của dân địa phương. Bạn sẽ cảm nhận được nét đặc trưng của vùng đất Tây Nguyên.
Những con đường mòn len lỏi qua những lùm cây, lên lên xuống xuống theo những ngọn đồi, đó là ấn tượng của hắn về những con đường đất đỏ một thời huyền thoại. Đường nhỏ mà lại quanh co lên xuống, để đi được những con đường như thế, đòi hỏi bạn phải là một con người có nồng độ “liều” trong máu khá cao. Chưa dừng lại ở đó, vào những ngày mưa nó không còn gọi là đường nữa, mà phải gọi là bãi sình thì đúng hơn – lầy lội, trơn trượt, cho dù bạn có chơi nguyên bàn chân đạp thắng, bánh xe đứng yên thì bạn vẫn tuột xuống như không, một bên là vực, đường nhỏ tí ti, có đạp thắng cũng như không, ý chí của bạn phải liệt vào hạng “lì lợm” thì mới không phát hoảng khi đi qua lần đầu tiên.
...
Nguyễn Vũ Lộc
(Trích đoạn trên //nguyenvuloc.wordpress.com/2014/09/11/hoi-uc-10-ngay-o-dak-nia-phan-2-chuyen-ve-nhung-con-duong)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét