Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Buôn Ma Thuột, Tây Nguyên, Vietnam

Thứ Năm, 24 tháng 5, 2018

MƯA ĐÊM BAN MÊ

Ngoài hiên mưa rơi rơi... Lòng ai như chơi vơi...
MƯA ĐÊM BAN MÊ
Không gian đêm mưa thật sâu thẳm, thoáng chút hương vị đậm đà mà cũng mang chút buồn đến cho người ta. Ai có thú ngắm trời mưa dưới ánh đèn đường sẽ vui biết bao khi cảm giác chợt ùa về dưới mưa, động lại trong suy nghĩ; vì đó là lúc họ cảm thấy thảnh thơi nhất, mọi vướng bận đều bay đi, chỉ còn lại mình ta với mưa và những kỉ niệm. Đó là lúc con người ta thấy bình yên, trong khoảnh khắc hiếm gặp ấy, họ cứ muốn rúc sâu vào đó, càng sâu càng tốt để mình ko còn phải đối mặt với bươn trải hàng ngày, với cuộc sống xô bồ và tấp nập mà mình đang sống. Những phút giây tĩnh lặng ấy, họ quay lại với chính mình, nhìn lại những gì mình đã qua, và cũng nhìn lại con người mình. Đôi khi, họ phát hiện thấy những thay đổi trong mình mà trước giờ họ ko để ý; hay đôi khi họ thấy mình quá muộn sầu, hay nghĩ ngợi, mà cũng đôi khi họ thầy nhàm chán với cuộc sống hiện tại, muốn ở lại với cơn mưa lâu hơn.
Những cơn mưa đêm thường đến và ở cùng sương đêm, một làn sương mỏng bao phủ chốn cao nguyên rừng rậm này làm con người ta thấy mình gần với thiên nhiên, thấy mình như được sống và tìm lại bản thân mình; những thứ mà họ thường quên đi trong cuộc sống bận rộn mà mình đang trải qua.
Một đêm mưa ngồi cafe là điều mà nhiều người xa nơi này vẫn thường mong có được. Nhưng phải là 1 quán cafe Ban Mê chính hiệu, nơi làm họ thấy gần gũi và thân thuộc. Ngôi nhâm nhi li cafe nóng, và nhìn trời mưa, ngắm mọi vật xung quanh đang hòa mình cùng mưa. Chỉ đơn giản vậy thôi…
(Trích đoạn "Mưa đêm Ban Mê" của Xu Xu đăng trênhttp://buonmathuot.biz/forum/archive/index.php/t-5286.html)
***
Và, Ban Mê xanh những cơn mưa bất chợt vào những ngày tháng Tư, tháng Năm, ta nghe một nỗi nhớ thật êm. Hay nhớ và quên, để đắng đót một đời, khắc khoải cả khoảng trời kí ức, có mẹ ta, có bóng dáng hiền hòa vất vả một đời nuôi ta khôn lớn thành người...
Đi, và ta đã đi xa, thật xa như một cánh chim trời, ta vô tình hòa mình vào miền đất khác.
Mẹ đợi chờ, mỗi chiều ngồi ngóng nơi bậu cửa: ngày ta trở về...
Bỗng dưng, ập òa, giật mình, khi ta thấy Huế ướt đầm cơn mưa quên trời quên đất, quên người... Ta nhận ra đôi chân mình đã từng đi qua những góc đường này mỗi mùa mưa đến.
Ban Mê vẫn xanh, vẫn lành lạnh âm ấm khi li cà phê trong góc nhỏ nào đó chập chờn những khói, những giọt long tong đen nâu sóng sánh. Nhấp li ở đất này, để nhớ Ban Mê hơn...
Mưa đến rồi đi, hay một ta thong dong đổi dời bến cũ, tìm kiếm những chân trời xa lơ xa lắc, để rồi có ngày ùa ào bật khóc: Nhớ Ban Mê mỗi mùa mưa về...
(Nguồn : chaobuoisang.net)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét