Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Buôn Ma Thuột, Tây Nguyên, Vietnam

Thứ Năm, 9 tháng 7, 2015

HỎI CHUYỆN CÔ GÁI VỚI "NỤ CƯỜI SƠN CƯỚC"

Thăm làng mường Hòa Bình ở Ban mê ...
HỎI CHUYỆN CÔ GÁI VỚI "NỤ CƯỜI SƠN CƯỚC"
Tôi nhớ mãi một chiều xuân chia phôi, 
mây mờ buông xuống núi đồi
và trong lòng mưa hơn cả ngoài trời.
Cỏ cây hoa lá, thương nhớ mãi người đi
và dâng sầu lên mi mắt người về.
Thơ thẩn đàn chim ngừng tiếng hót,
mưa Xuân đang tưới luống u sầu,
buồn cho dòng nước mờ xóa bóng chim uyên
và gió chiều còn khóc thương mãi
mối tình còn vấn vương.
Ai về sau dãy núi Kim Bôi,
nhắn giùm tim tôi chưa phai mờ,
hình dung một chiếc thắt lưng xanh,
một chiếc khăn màu trắng trăng,
một chiếc vòng sáng lóng lánh,
với nụ cười nàng quá xinh.
Nàng ơi, tôi đã rút tơ lòng,
dệt mấy cung yêu thương
gởi lòng trong trắng,
của mấy bông hoa rừng
đời đời không tàn với khúc nhạc lòng tôi
(Lời bài hát Nụ Cười Sơn Cước của Nhạc sĩ Tô Hải)
* Ca khúc Nụ cười sơn cước đã được ông sáng tác trong hoàn cảnh nào? Và "Ai về sau dãy núi Kim Bôi..." là ở đâu vậy?
- Kim Bôi là một dãy núi thuộc tỉnh Hòa Bình. Dạo đó đơn vị tôi ở nhờ một làng dân tộc Mường. Tôi được ở trong một gia đình có cô con gái rất đẹp, nàng tên là Phẩm. Cũng chỉ là "để ý" thầm vậy thôi! Khi đơn vị tôi chuyển quân, với tình cảm lưu luyến hết sức chân thành tôi đã: "hình dung một chiếc thắt lưng xanh, một chiếc khăn màu trắng trăng, một chiếc vòng sáng lóng lánh với nụ cười nàng quá xinh !" và chuyển những tình cảm này thành ca khúc, ca ngợi chung những bông hoa rừng mà tôi đã từng gặp.
* Sau này có bao giờ ông gặp lại nàng "sơn nữ" này?
- Có, và đó là nỗi ân hận của tôi. Năm 1973 hay 1974 gì đó tôi có lên Hòa Bình tìm lại "người xưa" dù biết rằng cô ấy đã có chồng con. Sau dãy núi Kim Bôi đã biến thành vùng công nghiệp khai thác suối nước nóng, đường sá mở rộng, người miền xuôi lên ở nhiều. Cô Phẩm ngày xưa giờ đã là một thiếu phụ luống tuổi, ăn mặc theo kiểu người Kinh và... chẳng biết tôi là ai cả ! Nhắc lại chỉ thêm buồn... Biết vậy, cứ hãy sống với kỷ niệm xưa.
( Hà Đình Nguyên thực hiện, trích trên http://amnhac.fm/)


4 nhận xét:

  1. Thì ra Xứ Thượng vẫn còn lưu luyến ở nơi đây mà em không biết - Cứ tưởng anh cũng theo chân người về Facebook rồi cơ chứ. Mừng quá cơ... vui hơn là thấy anh vẫn viết đều đặn. Em cũng bỏ log rồi Xứ Thượng ơi, rảnh em sẽ qua tám chuyện với anh nha (Em Thạch Thảo)

    Trả lờiXóa
  2. Ô là là...thì ra là e Thạch Thảo! Cứ qua đây tám chiện với a.Bên này buồn nẫu ruột...hihi...A cũng bỏ Blog qua Facebook cho nó sôi động. Nhưng FB hết ngày là hết chuyện... hơi dzô cảm...nên nó đâu thèm để ý lưu trữ bài vỡ cho mình....Anh rinh qua ben Blog để dành đó e Thạch Thảo.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hihi...em thì chỉ viết cho mình và gặm nhấm một mình lại ngại đi các nhà nên bỏ log, không khí của FB lúc nào cũng sôi sục như chảo lửa...sang đó mình cũng phải chém gió cho ..."hợp thời cuộc" Chưa ráo mực đã hết chuyện, cảm xúc cũng trôi tuồn tuột ...biết thế nhưng vẫn bám :) địa chỉ anh bên đó là gì để em kết bạn?

      Xóa
    2. FB của anh là Đạt Phạm Đình, có ảnh nền là rừng cây tếch trồng hai bên đường, ảnh đại diện là khuôn mặt gỗ thường thấy ở các tượng nhà mồ xứ Thượng

      Xóa