Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Buôn Ma Thuột, Tây Nguyên, Vietnam

Thứ Tư, 5 tháng 11, 2014

Ngược dòng Krông Knô...
Ở nơi gặp nhau của hai dòng sông
Theo tiếng Êđê, Krông Ana có nghĩa là sông mẹ, còn Krông Knô là sông cha. Trước khi hòa chung để tạo nên dòng sông Sêrêpốk hùng vĩ, hai dòng sông “cha-mẹ” được những bãi bồi chia thành 6 nhánh tạo ra những bàu nước rộng dài giữa những cánh đồng, vườn cây trái trù phú ven bờ của hai địa phương là xã Buôn Choáh, huyện Krông Knô (Đắk Nông) và thị trấn Buôn Trấp, huyện Krông Ana (Đắk Lắk).
Rẽ sóng qua miền cổ tích
Từ bãi đất cao trên bờ sông Krông Knô, tôi phóng tầm mắt bao quát khắp ngã ba sông huyền thoại. Cách đây hơn 5 năm, tôi đã có lần cùng với già làng Y Zin Khan đứng tại nơi đây để đón đám rước dâu của người cháu trai của ông. Thi thoảng ở đây, trai gái hai bên dòng sông vẫn bơi thuyền độc mộc qua lại để tìm hiểu nhau và kết quả là ngày càng có thêm nhiều chiếc thuyền hoa qua sông, nối hai bờ ngày một gần nhau hơn.
Bây giờ trở lại, dòng sông vẫn thế, vẫn xanh mướt những khóm lau sậy với những bông trắng phất phơ ven bờ, chấp chới những cánh cò trắng, rít ran chim sáo nước... bay về. Xa xa, những chiếc thuyền bập bềnh của người dân chài thả lưới, giăng câu. Thay đổi chăng là những chiếc thuyền máy chở người, chở hàng nối đuôi nhau xé nước chạy qua nhiều hơn, làm mặt sông xao động mạnh hơn. Khi thưa vắng người qua, sông lại đắm trong êm ả, phẳng lặng, trôi về phía chân trời. Tôi vẫn còn nhớ như in hình ảnh đôi bạn trẻ trên thuyền hoa thuở ấy. Trong không gian tràn ngập ánh nắng, mọi người đều reo lên khi phía mũi đất hình chữ V rậm lau sậy nhô ra giữa hai con sông, một con thuyền gỗ chậm rãi rẽ nước tiến về phía bờ tây. Những gợn sóng lăn tăn trên mặt nước bằng lặng phản chiếu ánh sáng lấp lánh như kim tuyến dát đầy quanh chiếc thuyền hoa. Con thuyền rước dâu cắt dòng chảy của hai dòng sông “cha-mẹ” tiến về trong sự hân hoan đang dâng tràn trên ánh mắt của mọi người. Gương mặt đôn hậu của già làng Y Zin Khan lúc ấy cũng nở nụ cười trầm lặng và ông đưa cánh tay gầy guộc như một nhánh cây già cỗi chìa ra sông để vẫy chào đôi bạn trẻ. Trong ánh mắt xa xăm mờ ẩn dấu thời gian của ông, bất chợt tôi có một cảm giác mơ hồ, ánh mắt ấy chứa đựng một điều gì đó rất sâu thẳm, vượt ra lẽ thường tình của niềm vui sướng khi đón nhận một điều thiêng liêng chợt ào đến. Bởi ông là hiện thân của lớp người đang sở hữu những kho báu tinh thần mà dòng tộc truyền lại. Nó thấm vào máu thịt ông và trong giây phút đã chảy rạt rào, gợi nhắc cho ông nhớ lại những cổ tục mà tiền nhân mắc phải. Đến nay, con cháu đã vượt qua.
Con thuyền vẫn băng băng lướt đi trên mặt nước, đưa họ rẽ sóng qua miền cổ tích để về bên nhau xây dựng cuộc sống thủy chung, son sắt. Và hạnh phúc của họ còn được vun đắp, nở hoa, kết trái tạo nên nguồn sống mới bởi dòng phù sa ngọt ngào từ thượng nguồn đổ về hội tụ nơi ngã ba của dòng sông huyền thoại. Đêm về, dòng sông trở nên huyền bí và hấp dẫn lạ thường. Tôi càng bị hấp dẫn hơn bởi câu chuyện truyền thuyết lẫn đời thực của già Y Zin Khan kể bên ché rượu cần nồng men rừng về nàng A Tây và chàng A Yong. Tình yêu của họ bị cách trở do nhà cô gái quá nghèo, không có chiêng ché, trâu bò để “bắt” chàng trai về làm chồng. Đau khổ, tuyệt vọng, hai người đã gieo mình xuống sông để quyên sinh. Cô gái hóa thành dòng Krông Ana, chàng trai hóa thành dòng Krông Knô. Còn dòng sông Sêrêpốk chính là sự hòa quyện vĩnh hằng của mối tình thủy chung, son sắt. Bên ché rượu cần tôi còn được nghe về huyền tích của bộ đàn đá Ndut Lieng Krak đầu tiên của loài người do nhà dân tộc học người Pháp Condominas phát hiện năm 1949 và hiện được lưu giữ tại Bảo tàng Dân tộc học Pháp (Musée de l’Hommo Paris). Đây không chỉ là bộ đàn đá lần đầu tiên được phát hiện trên thế giới mà qua xác định niên đại thì nó còn là bộ đàn đá cổ xưa nhất của loài người. Tôi cố nài già nhớ lại xem bộ đàn đá chính xác tìm thấy ở địa điểm nào? Già làng Y Zin Khan bảo: “Mình không nhớ đâu, hình như là ở xã Đắk R’măng hay Đắk Plao thì phải. Nhưng dù sao đi nữa thì người M’nông, người Ê đê, người Mạ... nơi thượng nguồn Krông Nô, đều có quyền tự hào mình chính là chủ nhân của bộ đàn đá Ndut Lieng Krak cổ nhất của loài người!”.
Dọc theo đôi bờ của hai dòng sông Cha, sông Mẹ từ thượng nguồn đổ về, đến những vùng đất ven sông Sêrêpốk vạm vỡ chảy xuôi theo dấu chân mặt trời còn có biết bao nhiêu huyền sử sáng chói đã hiện hữu và đang còn trầm tích. Từ tên gọi của dòng sông đã cho thấy sự bao dung vô bờ bến, sông đã nuôi dưỡng và tạo nên một nền văn hóa không trùng lặp với bất kỳ đâu. Nên chi, khi có một di chỉ phát lộ là làm mê hoặc cả nhân loại.
( Trích theo Ghi chép của Văn Tâm đăng trên Đăk Nông online )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét