Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Buôn Ma Thuột, Tây Nguyên, Vietnam

Thứ Năm, 20 tháng 11, 2014

CÔ GIÁO Ê ĐÊ

CÔ GIÁO Ê ĐÊ
Hai mươi năm về trước, khi mà Tây Nguyên vẫn còn hoang sơ lắm, cái thời mà những con đường vẫn là đất đỏ và hai bên là rừng rậm. Ở một ngôi trường bé nhỏ nằm trong Buôn có một cô giáo đang tận tụy dạy trẻ con đọc từng chữ Ê - A. Điều đặc biệt là cô sử dụng song ngữ Ê đê –Việt để dạy vì các em đồng bào chưa hiểu gì về tiếng Kinh.
“Chữ M như cái cào mà bố mẹ đi làm ruộng, chữ O tròn như quả trứng gà” , giọng cô sang sảng vang lên. Đôi mắt học trò tròn xoe đầy thích thú . Nói tiếng Việt một lúc bọn trẻ lại lơ ngơ như “vịt nghe sấm” , Cô lại phải giải thích bằng tiếng Ê đê. Cứ như thế buổi học kéo dài cho đến tận trưa khi mà bụng Cô và trò đã đói meo.
Là những người đầu tiên vào Buôn dạy học sinh đồng bào nên Cô gặp không it khó khăn, những ngày đầu học sinh nghỉ học hàng loạt vì bố mẹ bắt đi rẫy. Cô phải dến từng nhà để giải thích, tư vấn cho gia đình và gọi học trò đến lớp với mình. Có khi Cô phải lên tận rẫy để gặp học sinh và khuyến khích các bạn đến trường. Nhiều phụ huynh tỏ ra khó chịu và xúc phạm đến Cô vì họ chưa hiểu hết về tầm quan trọng của “Cái chữ”. Bằng lòng nhiệt huyết và trái tim nhân hậu Cô đã thuyết phục thành công nhiều trường hợp bỏ học quay lại với ghế nhà trường.
...
Lớp một của tôi ngày đó cũng rất đặc biệt với học sinh nhiều lứa tuổi khác nhau. Có người tuổi thanh thiếu niên , có người đang trong độ tuổi lơ lớ đổi giọng. Có người địu em sau lưng để đi học vì ở nhà không có ai trông em, có khi hai ba anh em học cùng một lớp… Nhưng có một điểm chung là một khi đã vào lớp thì ai ai cũng chăm chú nghe cô giảng.
Cô dạy đánh vần, tập đọc rồi làm Toán. Ngày đó mỗi học sinh được phụ huynh làm cho một bó que ( giống như bó đũa) để tập đếm. Mỗi giờ học toán là lại đếm que… Còn cô thì lúc tiếng Ê đê, lúc tiếng Việt giải thích cho chúng tôi hiểu.
...
Biết bao thế hệ đi qua, cứ mỗi năm là cô lại nhận học trò mới…gặp lại trò cũ chắc Cô cũng không nhận ra, có đứa đã bộn bề con cái, có đứa đang làm ăn phương xa, có đứa còn đang ngồi trên giảng đường Đại học… Chỉ còn Cô vẫn ngày đêm làm chiếc cầu đưa học trò đến bến bờ tương lai…
Bây giờ Cô tôi đã về hưu, mắt Cô đã mờ,tóc Cô đã bạc trắng…cũng đã hai mươi năm rồi còn gì? Mỗi khi 20-11 đến là tôi lại nhớ những bài dạy của cô, những động tác nắm tay và chỉ tôi viết từng chữ bẻ đôi, những giọng nói sang sảng khi cô dạy Toán, hay giọng hát thánh thót như chim Kơ tia trong gió khi cô tập hát cho chúng tôi… Giờ không biết phải nói gì để tỏ lòng thành với cô đây? Chỉ biết nói hai từ “Cảm ơn” tự đáy lòng của học trò này! Chúc Cô mạnh khỏe và nhiều niềm vui nhé! Một lần nữa xin cảm ơn cô giáo Ê ĐÊ của tôi!
(Trích đoạn trong CÔ GIÁO Ê ĐÊ của Y NIONG)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét