Như thể mưa ngâu bay bay sang ngày thứ hai... Lạ kỳ, khi ta lại nhớ đến nắng rồi...
NẮNG CAO NGUYÊN
*Ảnh của NSNA Bảo Hưng
Tôi đi trong trưa nắng của ngày cuối năm trên đất Tây Nguyên, lòng bâng khuâng bao nhiêu suy tư, nhung nhớ. Nắng vàng thế ! Vàng như gì nhỉ? Vàng như mật ong rừng, vàng như hoa cải bến sông nơi cố hương, vàng như đồng quê bịn rịn lúa chín, vàng như ánh chiều vàng hoe trên mái rạ thuở xa xưa…Mà cái nắng ở đây kể cũng lạ. Chói chang mà không gay gắt, cứ nồng nàn, ấm sực. Cả bầu trời kia nữa, chỗ thì xanh như nước biển, chỗ thì xanh lơ lơ.
Cuối trời xa, núi nhấp nhô xanh mờ, mây trắng đùn lên cuồn cuộn, bồng bềnh. Nắng ấy, núi ấy, màu trời ấy như thực mà như hư, tựa như khung cảnh trong huyền thoại, chàng Đam San dũng mãnh vượt núi băng rừng, đi tìm bắt Nữ Thần Mặt Trời; chàng Đam B’Ri quả cảm hy sinh thân mình bảo vệ buôn làng để dòng thác Búk So ngàn năm còn ngân mãi khúc ca bi tráng… (Trích tản văn của Hoàng Minh Sơn)
***
Guu.vn - Nắng cao nguyên kì lắm, những ngày đi trong mùa nắng trên cao nguyên cũng lạ lắm. Tuổi mới lớn em chập chững lưng chừng bao suy tư... cứ kệ em đi nắng à, để em suy tư để em yêu thương, để em khát khao... để em bước chậm rãi ...
Một chiều lộng gió trên cao nguyên đất đỏ, em hỏi nắng có buồn không khi mà nắng vấn vương trên mái tóc, nắng lưu luyến trên bờ vai, nắng len lỏi vào trong tim...
Tuổi mới lớn em nhìn cuộc đời bằng nhiều màu sắc hơn, em bắt đầu nhận ra cuộc sống không như mình nghĩ, khi đứng trước những ngã rẽ của cuộc đời em hỏi ai, ai hỏi ai rằng nên đi đâu và về đâu... những ngày nắng có chút buồn vương của tuổi mới lớn... cái buồn ấy lạ lùng, cái buồn mà chỉ có tuổi mới mới có, cái buồn mà suốt cuộc đời ta chẳng thể bào buồn được như thế nữa. Buồn có chút man mác, có chút vô tư, vô hình, có chút sợ hãi, chút ngây ngô, buồn mà chỉ cần một câu nói lật tức quên mất nỗi buồn đó cười đùa vô ưu và hồn nhiên... tuổi trẻ buồn nhiều nhưng không bi lụy, buồn nhiều nhưng không thiếu những nụ cười... em thèm thuồng cái nỗi buồn ấy, buồn không làm ngày tàn, buồn làm tâm tịnh, buồn làm em bình tĩnh để nghĩ suy vu vơ về tương lai về gia đình và về bạn bè... cuối cùng là về tình yêu. Để rồi ngơ ngác ngồi cười thầm về những điều em tưởng tượng...(Juny Nguyễn)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét