Ngày xưa nơi đây là trường Trung Học Bồ Đề Huệ Năng...theo thời gian thành Trường Cấp II Phan Bội Châu... bây giờ là Trường Tiểu học Lê Hồng Phong BMT...
VẪN CÒN CÂY BỒ ĐỀ TRONG SÂN
...
Những tháng năm học ở Trường Cấp II Phan Bội Châu, Buôn Ma Thuột, em vẫn nhớ như in từng gương mặt, ánh mắt, nụ cười của các Thầy Cô giáo cũ. Giờ nhìn lại, đã có người mất… người còn với mái tóc đã pha sương. Song, những kỷ niệm đẹp của một thời, em không thể nào quên được. Cô Minh Hưng dạy Toán, Cô Huệ dạy Anh văn, Cô Lý dạy Văn, Thầy Xuân Lý dạy Hóa (năm cuối cấp); Cô Quế Lan dạy Sinh, Cô Kim Quý dạy Văn, Cô Yến dạy Toán (năm lớp 7)… Ngày ngày Thầy Cô miệt mài truyền dạy kiến thức cho học trò, ươm mầm cho chúng em bao ước mơ đẹp về tương lai tươi sáng. Và rồi khi học trò đủ “lông cánh” bay đi khắp mọi miền, Thầy Cô dõi theo từng ngày, từng ngày… Mỗi khi nhận được tin vui từ học trò cũ: đỗ đạt, thành công, hạnh phúc – ánh mắt Thầy Cô rạng ngời, mãn nguyện; khi nghe tin học trò vấp ngã, bước đi còn lắm gian nan – ánh mắt Thầy Cô trĩu nặng, trầm ngâm. Học trò cũ khi trở lại thăm Thầy Cô, cũng có lắm nhiều tâm trạng, người thì vui mừng khôn xiết, người thì tủi tủi e dè vì ngày đó sao mà “quậy quá”…! Học trò là vậy, còn Thầy Cô thì lúc nào cũng rộng lượng, bao dung! Em nhớ nhất là các tiết học Anh văn cô Huệ dạy, học trò ai cũng chăm chú lắng nghe. Các “siêu quậy” nhất lớp cũng không dám nhúc nhích. Cô tuy nghiêm khắc, nhưng bài giảng cuốn hút học trò. Tiếng Anh của em cũng khá hơn mỗi ngày và em trở nên say mê học Tiếng Anh lúc nào không biết. Đến giờ mỗi lần giở lại những dòng chữ Cô ghi trong học bạ: “Học khá, chắc kiến thức”, em thấy mình vô cùng hạnh phúc được là học trò của “Cô Huệ dạy Tiếng Anh!”
Kỷ niệm về một thời vui buồn lắm nỗi, có ai hay…! Em nhớ mãi có lần về thăm lại Thầy Cô giáo cũ, bỗng giật thót mình khi nhận được tin… Thầy Xuân Lý đã ra đi… và Cô giáo Chủ nhiệm: Cô Ngọc Yến cũng không bao giờ quay trở lại để chúng mình có dịp gặp nữa đâu…! Chúng em nhìn nhau suy sụp, vì trong nhóm chẳng có ai hay biết về “Nơi yên nghỉ cuối cùng” của Thầy Cô mình !… Với Cô Phan Ngọc Yến – Cô giáo Chủ nhiệm lớp 7 G (năm học: 1978 – 1979), Cô đã để lại trong chúng em bao kỷ niệm khó quên. Cô có mái tóc đen dài, óng mượt, lúc nào cũng duyên dáng trong tà áo dài với đôi mắt ôn hòa, trìu mến. Ngày đầu tiên đến lớp, Cô tâm sự: Cô mới về trường và được Ban Giám hiệu phân công Chủ nhiệm lớp và dạy các em môn Toán. Tiết học đầu tiên này, Cô trò mình làm quen với nhau, tiết sau chúng ta bắt đầu vào bài học mới… giọng Cô nhẹ nhàng, ấm áp làm cho chúng em thấy thật gần gũi và tràn đầy thương yêu. Chính Cô đã truyền cho em nguồn cảm hứng và niềm đam mê học Toán. Thời gian lâu sau đó, có một lần em đi học nhóm, tình cờ gặp Cô đang hái lá táo nhơn (có nơi gọi là lá keo), Cô đã nhận ra em và cười (lúc đó em đang học lớp 12): Cô nuôi thỏ nhiều lắm, rất dễ thương. Em cố gắng thi xong tốt nghiệp rồi đến nhà Cô chơi… Ai có ngờ, đó là lần cuối cùng em gặp Cô giáo cũ…
(Trích đoạn " Nhớ Kỷ Niệm Mái Trường Xưa" của Phương Mai đăng trênbanmaihong.wordpress.com)
Bài viết khá hay, giúp tôi nhớ lại thời thơ bé của mình cũng ở sân trường có một cây bồ đề che bóng mát. Sau này trở lại, cây bồ đề vẫn còn. Tham khảo bấm mí mắt có hại không.
Trả lờiXóa