Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Buôn Ma Thuột, Tây Nguyên, Vietnam

Thứ Năm, 14 tháng 5, 2015

Hương rừng cao nguyên... THIẾU NỮ Ê ĐÊ

Hương rừng cao nguyên...
THIẾU NỮ Ê ĐÊ
(Ảnh của Lê Quang Khải)
Nắng chói chang! Quái! Giờ nầy rồi mà chẳng thấy nó đâu cả, cái thằng Phan chết tiệt nầy.
Tôi liếc nhìn cái đồng hồ hai cửa sổ không người lái, cái di chứng thằng đế quốc để lại, đã 11 giờ trưa rồi. Mẹ, sắp hàng từ sáng giờ, sắp đến phiên mua vé mà cũng chẳng thấy nó đâu cả, thế mà đêm qua nó thề xe lửa cán đường rầy nữa chứ, dễ điên thật!
Được rồi, không có mầy, tao cũng đi luôn, đợi đấy, tao về rồi tính sổ với mầy sau.
Cầm được chiếc vé xe trong tay, tôi tót lên xe tìm chỗ ngồi, thả cái bịch xuống ghế, sắp hàng từ 5 giờ sáng đến giờ, đứ cả người!
Cũng khá đói bụng, sáng giờ chưa ăn gì cả mà, thôi gặm quách khúc bánh mì, làm bịch trà đá nữa là chịu tới tối luôn.
Vừa lim dim mắt thì bị khều nhẹ̣ vô tay, một thằng nhỏ lem luốc đứng trước mặt,
– Chú, chú , thuốc lá chú. Tôi lắc đầu. Thằng nhỏ cũng chưa chịu tha tôi:
– Chú, chú mua cái nầy chú, xài nhiều thứ lắm chú.
Thằng nhóc chìa ra một cái dao xếp đen xỉn màu.
– Mua thứ nầy làm gì mầy!
– Mua dùm con kiếm tiền ăn cơm chú, đói quá chú ơi!
– Thôi được, lấy dùm tao bọc nước mía nghe.
Thằng nhỏ mừng rơn, cười ỏn ẻn, tót cái rột xuống đất.
Chiếc xe rồi cũng lăn bánh, lạy trời! Nó đứng thêm chút nữa chắc xỉu quá, nóng bức, ngột ngạt…
Xe nhanh chóng rời thành phố, Thủ Đức, cầu Đồng Nai… lùi lại phía sau, đưa người thanh niên đi vào một cuộc phiêu lưu lạ lẫm. “Nathalie, Nathalie”, tên em dễ thương quá, như em vậy, anh đang đến với em đây. Dòng hồi tưởng của tôi cũng chạy ngược về sau theo những hàng cây hai bên đường…
Tháng 9 năm 1976, ngày khai giảng niên khóa mới của Trường Cao Đẳng Y Tế Thành phố, tôi cũng là một sinh viên mới của trường. Hôm đó, chúng tôi, những sinh viên mới và thầy cô bắt đầu làm quen nhau. Lớp chúng tôi gồm 40 người, cả nam và nữ. Chủ nhiệm lớp là một cô giáo người Bắc, nhìn cô có vẻ khó, không được vui vẻ lắm. Trong khi cô giáo nói chuyện cùng chúng tôi thì một cô gái bước vào lớp,
– Chào cô.
– Em là…?
– Dạ, em là H’Nathalie Kpă, học sinh lớp nầy ạ, xin lỗi cô em đã đến trễ.
– À ra là em, tôi cũng đang đợi em, không sao, nhưng sao em đi học mà mang gì nhiều thế?
Không riêng gì cô giáo, mà cả lớp học đang nhìn cô sinh viên đến trễ nầy vì cái đẹp có phần khác lạ của cô gái.
– Dạ, em từ Darlac đến thẳng đây, nên phải mang luôn cả vật dụng ạ.
– À ra thế! Thôi em xuống lớp đi.
Cô gái mang cả một cái ba-lô to tướng trên lưng, cô bỏ cái balô xuống rồi quay tìm chỗ ngồi. Hôm nay, tôi cũng là người đi trễ, nên phải vào ngồi chung với hai học sinh nữ, dù là tôi không thích mấy. Mỗi bàn bốn người, tất cả đều đã đầy, chỉ trừ bàn tôi là ba người, hai cô học sinh nữ và tôi. Cô bạn học mới nhìn quanh rồi nhận ra, cô bước lại và tôi cũng hiểu ý liền (lại mừng thầm nữa), nên đứng dậy nhường chỗ cho cô bước vào, ngồi kế bên tôi, trước ánh mắt ghen tị của các bạn khác.
Mọi người không ganh tị với tôi sao được khi cô sinh viên ̣ đến trễ nầy có một vẻ đẹp lạ lùng, vừa có chút gì đó thánh thiện nhưng lại cũng vừa có nét man dại của núi rừng cao nguyên. Cô có làn da hơi ngâm, nhưng mắt mũi rất thanh tao, đặc biệt, mắt của cô xanh biếc như mặt hồ thu. Cái tên của cô cũng lạ nữa, “Nathalie” là một tên Pháp mà, lạ thật!
Rồi những tháng ngày dài sau đó, chúng tôi đã trở thành đôi bạn thân từ lúc nào không biết. Nathalie rất dễ thương, từ hình dáng đến cả tính tình. Nàng rất cởi mở, tự nhiên, không e dè như những người con gái Việt khác. Đặc biệt là nàng ca và múa rất hay, là một con cưng của ban văn nghệ trường. Tuy vậy, tôi thấy nàng vẫn có một vẻ bí ẩn gì đó mà tôi chưa hiểu được. Nàng chỉ cho tôi biết nàng là người dân tộc Êđê ở Darlac. Báo hại tôi phải đi lùng mua cho được cuốn sách về các dân tộc ở Việt nam. Cũng không biết được gì nhiều, chỉ biết chính yếu đây là một dân tộc theo mẫu hệ , có văn hóa phong phú và lâu đời.... ( Trích phần đầu HƯƠNG RỪNG CAO NGUYÊN của Nguyễn Đức Diêu)


5 nhận xét:

  1. và cả bức hình này nữa...
    ánh mắt rất đặc trưng của người Ê ĐÊ XT nhỉ...(hàng ngày mưa cũng hay gặp, trò chuyện với họ. nhưng nhình bức hình vẫn thấy mê hiiii)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mưa biết không, nhiều người đồng ý với nhận xét của Mưa. Với bức hình này, tác giả Lê Quang Khải đã nhận giải thưởng "hình được like nhiều nhất" đó Mưa.

      Xóa
  2. Cô gái có nét Tây phương, nhất là đôi mắt, sống mũi.

    Trả lờiXóa