Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Buôn Ma Thuột, Tây Nguyên, Vietnam

Thứ Năm, 14 tháng 5, 2015

Hương rừng cao nguyên... ĐƯỜNG ĐI TỚI HUYỆN LĂK

Hương rừng cao nguyên...
ĐƯỜNG ĐI TỚI HUYỆN LĂK
Nàng lại cất tiếng cười reo vui rất tự nhiên như tiếng chim kơ-tia giữa núi đồi cao nguyên.
– Anh giữ miếng giấy nầy nhé, làm theo nó và anh sẽ gặp em. Bây giờ em phải đi rồi, mẹ em bị bệnh nên em phải về gấp thôi.
Tôi ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên tôi nghe Nathalie nhắc đến mẹ, trước đây thì tôi có biết là cha nàng đã mất cách nay vài năm rồi.
– Em nhận được thư à?
– Không, em chỉ biết tin qua cái nầy thôi.
Vừa nói nàng vừa chỉ vào đầu nàng.
– Là sao? Anh không hiểu gì cả!
– Rồi anh sẽ hiểu thôi mà. Em đi đây, chúc anh mạnh khỏe nhé.
Rồi kỳ diệu thay, nàng ôm tôi và hôn vào má của tôi, trước sự ngẩn ngơ của tôi và của bao người qua lại trên đường phố. Đến khi tôi tỉnh người ra thì bóng nàng đã mất hút theo chiếc xe buýt cuối đường…
Tuần lễ sau, tôi rủ Phan- thằng bạn thân nhất trong lớp, đi Darlac với tôi. Để hối lộ nó, đêm rồi tôi còn phải đãi nó một chầu bia hơi tới bến, nó hứa lấy hứa để sáng mai sẽ lên đường cùng tôi. Vậy mà…
Bây giờ, ngồi trên xe rồi tôi mới thấy lo lo. Huyện Lak, một cái tên quá lạ lẫm với tôi, sao mình lại liều thế nhỉ ? Mình không biết gì về nàng cả, gia đình cũng như nơi chốn…tôi cũng thoáng thấy lo, hình như tôi đang bước vào một cuộc phiêu lưu hay sao ấy. Nhưng rồi ánh mắt trong veo của Nathalie làm tôi bình tâm trở lại, tôi thật cảm thấy nhớ nàng…
Xe chạy đến Dầu Giây rồi rẽ lên Quốc lộ 20 về hướng Đà lạt, tôi đã từng đi chơi Đà lạt rồi nên biết con đường nầy. Túc Trưng, La Ngà, Định Quán, Phương Lâm…Những địa danh quen thuộc dần lùi qua, xe đã lên Đèo Chuối, khí hậu bắt đầu lành lạnh, sương mù loanh quanh triền núi…
Xe dừng lại nghỉ ở Bảo Lộc cho hành khách ăn cơm tối rồi tiếp tục hành trình một cách nhọc mệt với người và hành lý nặng trĩu. Qua khỏi Liên Nghĩa, Liên Khương , xe rẽ trái để vào Quốc Lộ 27, là đường về Buôn Mê Thuột. Theo lời chỉ dẫn của Nathalie thì từ đây, xe còn phải đi khoảng ba tiếng nữa mới tới Huyện Lak và tôi sẽ xuống xe ở đó.
Nhìn màn đêm dày đặc hai bên đường, tôi cảm thấy rờn rợn. Tôi dặn bác tài khi nào tới Huyện Lak thì cho tôi xuống. Bên đường, trải dài cả mấy chục cây số không một ánh đèn, chỉ là một màn đêm đen nghịt, bóng những ngọn cây rũ lờ mờ qua ánh sao trông thật quái dị. Tôi bắt đầu đâm lo, giờ mà thả tôi xuống đây chắc có nước khóc ròng, sợ không cũng đủ chết.
Rồi xe cũng tới Lak ! Tôi đành phải bước xuống với tâm trạng như bị đuổi xuống tàu giữa biển khơi.
( Trích hết phần đầu HƯƠNG RỪNG CAO NGUYÊN của Nguyễn Đức Diêu)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét