Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Buôn Ma Thuột, Tây Nguyên, Vietnam

Thứ Năm, 14 tháng 5, 2015

Hương rừng cao nguyên... BUÔN THƯỢNG

Hương rừng cao nguyên...
BUÔN THƯỢNG
…….
Trời ạ ! Đây là huyện lỵ à? Chỉ lèo tèo xóm nhà xơ xác, may quá, có ánh đèn. Tôi bước lại phía ánh đèn, có vẻ như là một cái quán. Có vài cái bàn, ghế trước sân. Quán lợp tranh, ba phía, trước và hai bên trống lốc, ngọn đèn dầu trên bàn vẫn leo lét. Có lẽ đây là quán Bà Năm, như trong giấy chỉ dẫn của Nathalie, giờ này chắc ngủ hết rồi. Tôi ngồi bịch xuống cái ghế gỗ, thôi đành chờ sáng thôi. Tôi đốt điếu thuốc, nhìn ra bóng đêm nghĩ ngợi bâng khuâng.
Bỗng tôi có cảm giác nhột nhạt sau gáy, tôi quay phắt lại và chút nữa rú lên – một người đàn ông đang đứng nhìn tôi từ lúc nào không biết. Ông ta khoát bàn tay lên, ra hiệu cho tôi đừng sợ,
– Cậu Duy đi đường có mệt lắm không ?
Chút nữa thì tôi bật ngửa ra xỉu, chưa kịp phản ứng gì thì ông ta lại bồi thêm cho tôi một đòn:
– Cậu muốn tôi chở vô ông Râysan?
Tôi lại giật thót người, nhìn ông ta như quái vật:
– Sao… sao… ông biết?
– À, tôi phải biết chứ. Cậu uống cà-phê nhé, cà-phê Ban Mê đấy, rồi nghỉ chút sáng tôi sẽ đưa đi.
Ông ta đi vòng bên hông nhà, rồi một lát sau, xuất hiện bằng cửa trước với ly cà-phê trên tay.
– Cậu mệt thì nằm võng nghỉ lát, để tôi đưa cậu cái chăn, trời gió không có muỗi đâu.
Rồi ông ta lại biến mất vô trong nhà, cái ông nầy cũng khá là bí hiểm!
Tôi cũng khá mệt nên uống xong ly cafe là nằm ịch xuống võng, nằm lơ mơ nghĩ tới Nathalie. Không biết nàng có hiểu được cho tôi, giờ này đang nằm chèo queo nơi đây. Đêm cao nguyên se lạnh, tôi mệt mỏi chìm vào giấc mơ mộng mị với khuôn mặt Nathalie mờ mờ ảo ảo trong bóng đêm.
Tôi mở mắt ra thì trời đã mờ mờ sáng, tiếng gà gáy chan chát tứ phía. Đã có vài người đàn ông ngồi uống cafe, nói chuyện rôm rả. Tôi ngồi dậy, lại cái lu nước bên hông nhà múc nước rửa mặt. Quay vô, thì đã thấy một tô mì nóng hổi trên bàn, người đàn ông lúc đêm, giờ tôi mới thấy rõ, trông ông cũng bình thường, không có gì ghê gớm mà, tôi nhủ thầm.
– Cậu ăn đỡ mì, rồi tôi đưa đi.
Thấy tôi còn chần chừ, ông ta lại tiếp:
– Tôi ăn rồi, cậu đừng ngại.
Tôi ngồi xuống ăn một mạch bay vèo tô mì, làm thêm ly nước trà, khá là no. Ok! Giờ thì tôi lại có thể chiến đấu tiếp rồi.
Ông ta đẩy ra chiếc xe đạp, loại xe đạp thồ, sườn được nẹp dọc thêm hai thanh tre cứng cho chắc.
Rồi ông bắt đầu chở tôi đi xa dần cái xóm nhà huyện lỵ buồn hiu nầy để đi vào …rừng. Con đường đất nhỏ xẻ ngang giữa rừng sâu hun hút. Buổi sáng, rừng thật yên bình, chỉ có tiếng chim ríu rít sau những tàng cây xanh mướt.
Có những chỗ phải xuống xe, dắt xe qua một cây cầu làm bằng một thân cây, bắt ngang con suối nước róc rách trong veo. Dọc hai bên bờ suối, những chùm phong lan trắng muốt, tuyệt đẹp khoe sắc trên cao, lượn lờ sau tàng lá xanh.
Trên đường đi, tôi cố gắng hỏi ông ta về Nathalie nhưng hầu như tôi cũng chẳng biết được gì thêm, hoặc là ông ta không biết, hoặc là ông ta không muốn nói. Tôi chỉ ghi nhận được một điều là khi tôi hỏi về Nathalie thì ông ta gọi là cô Hai với một vẻ kính cẩn lạ lùng. Sao ở đây, cái gì cũng có vẻ bí hiểm thế nhỉ ? Từ Nathalie cho đến cái ông nầy, ai cũng có vẻ bí ẩn gì đó. Thôi kệ, cứ gặp được Nathalie rồi hẵng hay, việc gì phải lo cho mệt.
Phải nói là ông ta khỏe thật, dù là ông ta cũng phải ngoài 50 rồi. Đường đất, nhiều đoạn hơi bị lầy nhưng ông ta vẫn đạp xe băng băng. Có lúc, tôi nói để tôi chở ông thì ông nhất định không chịu, bảo tôi cứ ngồi cho ông đưa đi, và ông rất sung sướng được làm việc nầy.
Đã hơn 9 giờ sáng, con đường bỗng rộng và sáng hơn. Rồi một xóm nhà xuất hiện xa xa.
Tới gần, tôi ồ lên một tiếng. Những ngôi nhà sàn thấp và dài, thoạt trông như những chiếc thuyền giữa biển khơi là rừng xanh bao quanh. Thật đẹp! Tôi tự nhủ thầm.
Ông ta dừng xe trước một ngôi nhà sàn khang trang ở trung tâm.
Ngôi nhà có kiến trúc thật lạ. Đánh vào mắt tôi trước tiên là hai chiếc cầu thang dùng để leo lên nhà. Hai chiếc cầu thang này khác nhau cả về kích thước lẫn hình dạng. Chiếc bên phải, bề ngang khoảng tám tấc, những bậc thang được đẽo lõm từ trong một thân cây. Chiếc bên trái lớn hơn một chút, bậc thang cũng giống vậy nhưng lạ kỳ là trên phần đầu lại có tạc hai phần tròn nhô lên như hai nhũ hoa của người phụ nữ.
Tôi nhìn một vòng qua những căn nhà sàn. Đây là một loại nhà sàn thấp và dài. Sàn nhà chỉ cách mặt đất chừng một thước, nhưng lại có chiều dài khá dài, như căn nhà nầy dài cũng khoảng 30m, có vài căn còn dài hơn nữa.
Trong nhà bước ra một người đàn ông với chiếc áo màu đen, dài phủ gối, trên ngực áo là một khung vải màu đỏ, hình chữ nhật, quần ông ta cũng màu đen. Người đàn ông chở tôi và ông chủ nhà- tôi tạm gọi thế- trao đổi với nhau bằng tiếng của họ. Rồi tôi thấy ông già nhìn tôi, cặp mắt ông ta thật sắc:
– Mời Cậu lên nhà ạ.
Tôi cũng “Dạ” một tiếng rồi sửa leo lên bằng cầu thang bên trái, phía có hai cái nhũ hoa gỗ. Nhưng người đàn ông đã nói với tôi :
– Bên này cậu .
Thật là rắc rối, cái nào cũng là cầu thang mà. Nhưng, nhập gia thì phải tùy tục mà thôi, tôi bước lên nhà bằng cầu thang bên phải.
Lên trên là một cái sân sàn hình vuông lát gỗ, mỗi chiều độ 5m, tôi chào ông già và hỏi:
̣- Chào Bác, Bác chắc là bác Râysan?
– Phải rồi, mời Cậu Hai vô nhà uống nước.
Người đàn ông chạy xe đạp quay qua chào tôi:
– Thôi tôi về.
– Khoan đã chú, để tôi gởi chi phí cho chú đã.
– Không sao đâu, cậu cứ tự nhiên, cậu là thượng khách mà.
Tôi giật mình, “thượng khách” là sao nhỉ? Tại sao tôi lại là thượng khách, thật khó hiểu quá!
( Trích đoạn phần cuối HƯƠNG RỪNG CAO NGUYÊN của Nguyễn Đức Diêu)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét