Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Buôn Ma Thuột, Tây Nguyên, Vietnam

Thứ Năm, 14 tháng 5, 2015

Hương rừng cao nguyên... XỨ THƯỢNG DARLAC

Hương rừng cao nguyên...
XỨ THƯỢNG DARLAC
Tất cả những gì tôi biết về Nathalie chỉ là vậy. Nhưng trái tim tôi hầu như đã chết theo sóng mắt, giọng ca của nàng, những bài ca lạ lùng bằng tiếng Êđê, nghe nửa ai oán, nửa dỗi hờn những đêm thâu tôi ôm đàn.
Có những lúc, tôi không thể kim nổi trái tim nữa và tôi nhất định sẽ phải nói ra tình yêu của tôi đối với nàng. Nhưng, có lẽ là nàng hiểu được giây phút đó của tôi nên nàng tìm cách tránh né một cách thông minh và rồi tôi vẫn chưa tỏ tình với nàng được.
Nathalie học rất giỏi. Nàng tuy là người dân tộc nhưng học hành và làm việc có giờ giấc, tổ chức chứ không như tôi, hứng đâu thì làm đấy.
Một hôm, trong giờ học, thầy dạy hôm đó là một bác sĩ cũ từ trước 75, ông nầy giỏi nhưng có vẻ như “bị” dạy chứ không phải được dạy. Trong lúc thực tập, có nhiều người còn chưa hiểu bài học và thực hành không được. Ông thầy lắc đầu rồi xổ ra một câu tiếng Pháp ” Les idiots qui savourent la paix “. Tất cả đâu hiểu thầy nói gì, chỉ trừ một người…Nathalie đã trả lời lại thầy bằng tiếng Pháp ” Mon Prof. Avant que vous ayez été docteur vous étiez la même chose “. Ông thầy trợn mắt, từ đó không dám coi thường chúng tôi nữa. Sau đó, tôi hỏi Nathalie về hai câu đối đáp của nàng và ông thầy thì nàng viết ra cho tôi hai câu như vậy nhưng không chịu giải nghĩa, bảo tôi tự tìm hiểu đi, làm tôi phải về nhà tra tự điển dịch, may là cũng còn nhớ chút đỉnh cách chia động từ nên mới hiểu được. Tôi hỏi nàng tại sao biết tiếng Pháp giỏi vậy, nàng chỉ cười, nói lấp lửng là một ngày nào đó tôi sẽ biết.
Hai năm học qua mau, rồi đến ngày mãn khóa, tôi và Nathalie sắp phải xa nhau, hay là chỉ tôi sắp phải xa nàng ?
Ngày cuối gặp nhau, tôi buồn vời vợi. Trông cái bản mặt của tôi, dĩ nhiên Nathalie hiểu tâm trạng tôi như thế nào. Còn nàng, nàng rất bình thản, nàng còn đùa với tôi :
– Nầy, anh làm gì như đưa đám ai vậy, gặp em không vui chứ gì, thôi em đi nhé ?
Rồi nàng quay đi, tôi vội vàng chận nàng lại :
– Khoan, em vội thế, anh còn chưa nói hết những gì anh muốn nói mà.
– Đã hai năm rồi, còn gì nữa mà chưa nói hết hả anh ? Nàng cười ròn rã.
Tôi chưa kịp phản ứng thì nàng lại tiếp:
– Nhưng nếu anh vẫn còn gì muốn nói thì anh vẫn còn cơ hội mà.
Tim tôi đập rộn ràng,
– Sao , em nói sao? Anh vẫn còn cơ hội chứ? Tôi ngớ ngẩn nhắc lại.
– Anh còn muốn gặp lại em không?
– Em, em sẽ xuống lại đây à? Tôi lại vội vàng,
– Không, em sẽ không xuống đây nữa đâu. Nếu anh muốn gặp em, thì anh phải lên chỗ của em.
– Chỗ em, Darlac à?
– Phải rồi đó anh, nếu anh muốn đi thì em sẽ chỉ dẫn cho anh. Còn nếu anh không muốn thì thôi vậy, em chúc anh may mắn.
Nàng nói câu cuối nầy với giọng run run.
– Anh sẽ đi, em biết là anh sẽ đi mà.
(Trích tiếp phần đầu HƯƠNG RỪNG CAO NGUYÊN của Nguyễn Đức Diêu)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét