Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Buôn Ma Thuột, Tây Nguyên, Vietnam

Thứ Hai, 9 tháng 3, 2015

MÙA HOA Ô MÔI

MÙA HOA Ô MÔI
“…Ô môi rụng cánh ngoài sân
Mấy mùa hoa nở mấy năm đợi chờ
Ô môi rụng cánh tơi bời
Chuông tắt lâu rồi, tôi còn đứng đợi ai?” 
(Soạn giả Viễn Châu)
Ngày nhỏ tôi chỉ biết ô môi qua những khúc trái ô môi được người bán hàng trong xóm bày trên sạp hàng xen kẻ lủ khủ với bánh kẹo cốc ổi hay trong những cái mẹt của những người bán hàng rong trước cổng trường. Trái ô môi giống như cây gậy đen dài, thô cứng cong cong. Người bán mua về chặt thành từng khúc chừng một gang tay, chỉ cần một đồng bạc là học trò nhỏ chúng tôi sẽ là chủ nhân của những khúc ô môi đó. Muốn ăn phải róc vỏ cứng hai bên đường gân của quả rồi dùng tay ép hai bên đường gân qua lại cho nó xệu xạo đi rồi mới lấy từng múi ô môi tròn tròn đen lánh nhựa bỏ vào miệng nhai một cách ngon lành, nếu người nào mới ăn ô môi lần đầu tiên sẽ không cảm nhận được cái ngon của nó vì mùi vị ngòn ngọt nhưng hơi hăng hắc, cay nồng còn đối với tuổi thơ chúng tôi đó là món quà dân dã mà học trò chúng tôi rất ưa thích. Tôi không ngờ quả ô môi xấu xí, đen đúa như thế mà hoa của nó lại đẹp, quyến rũ vô cùng.
(Trích trong MÙA HOA Ô MÔI, RUNG ĐỘNG THUỞ ĐẦU ĐỜI của Nguyễn An Bình)
Thuở còn đi học, tôi rất thích hoa ô môi. Tuy là loài hoa dân dã, không kiêu sa đài các như trà mi, đỗ quyên, không lộng lẫy ngất ngây như phượng vĩ nhưng màu sắc lại dịu dàng, e ấp giống như một thôn nữ đằm thắm, thủy chung, ai nhìn cũng thấy say mê. Vào những ngày nắng đẹp, ong bướm vờn quanh, hoa rơi vãi đầy sân, ngập tràn mé rạch càng làm tăng thêm vẻ kiều diễm cho một vùng quê yên ả thanh bình. Hoa ô môi tuy mộc mạc, chân quê nhưng nó cũng có những cung bậc tình cảm riêng. Gặp con nước lớn, hoa theo dòng nước lững lờ trôi, miên man không bờ bến, khiến ai đó vừa nhìn thấy đã chạnh lòng nhớ câu “Ra đường nhặt cánh hoa rơi. Hai tay ôm lấy cũ người mới ta” rồi nhẹ nhàng hứng lấy một vài chiếc hoa nâng niu như tiếc nuối cho những cánh hoa tàn.
...
Giờ đây, vẫn bóng dáng làng quê năm xưa, màu hoa ô môi đoan trang, hồng thắm vẫn còn đó, nhưng bạn bè thì mỗi người đi mỗi ngã khiến lòng tôi cảm thấy nao nao buồn. Không biết có ai còn nhớ cây ô môi quê mình nữa hay không? Tôi thì nhớ mãi không nguôi. Cho dù làng quê ngày càng vắng bóng cây ô môi, mùa hoa ô môi không còn rực rỡ như xưa, nhưng tim tôi vẫn giữ mãi màu hoa dung dị ấy như một kỷ vật không thể phai mờ. (Trích trong "Nhớ mùa hoa Ô Môi" của Hoài Phương)
Ở Đắk Lắk cây cũng được trồng nhiều chủ yếu làm cảnh do có hoa đẹp. Trẻ em ngày nay không còn mấy đứa được biết đế hương vị của quả Ô môi nhưng lứa của chúng tôi thì có lẽ có ít người quên được cái hương vị ngọt mà hắc hắc của những lát Ô môi ngậm tím cả miệng thay cho kẹo làm món quà vặt dân dã ngày xưa. (Theo Blog Người Ban Mê)


2 nhận xét:

  1. Cám ơn XT đã gợi nhớ cho HB một thời trẻ trâu. HB luôn có những ký ức đẹp về miền quê, về những khoảnh khắc tuổi thơ hồn tịch. Nhà HB ở hồi bé cũng có những mùa hoa Ô MÔI rực nhìn và nó đã khắc sâu vào tâm khảm một HB.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Không tin được một Hà Băng tài giỏi và sắc đẹp, lại có một thời "trẻ trâu"...XT cám ơn HB lâu lâu ghé thăm hàn huyên...làm tươi mát tâm hồn XT.

      Xóa