Tác phẩm "Nắng cao nguyên" đạt huy chương đồng của tác giả Bảo Hưng (Đắk Lắk), trong Liên hoan ảnh nghệ thuật năm 2014.
MỘT THOÁNG BAN MÊ
*Nguyễn Thanh Mai
Giai điệu du dương của những tình khúc tuyệt vời đang ngập tràn ngôi nhà nhỏ xinh, ấm áp. Tâm hồn phiêu du tận chân trời cùng Đóa hoa vô thường, Và tôi cũng yêu em, Chiếc lá thu phai…. Giọng ca liêu trai, mượt mà của nữ ca sĩ Khánh Ly dẫn dắt ta vào thế giới của cảm xúc, của yêu thương. Ngoài trời, từng giọt mưa thánh thót rơi càng dễ khiến lòng ta đa cảm hơn.
Ban Mê đón Nó cũng vào một buổi tối mưa bay. Không khí lành lạnh của phố núi cũng không sao xua tan được sự hồi hộp, nôn nao đang dâng trào trong Nó. Ban Mê ơi, bao lần lỗi hẹn, nay ước mơ đã trở thành hiện thực. Những con phố vụt qua trong ánh đèn lung linh. Cảm xúc vỡ òa nơi trái tim khi Nó được gặp Chị. Cảm giác như lạ như quen. Nó thấy dường như mình vừa trở về căn nhà ấm cúng sau những tháng năm rời xa. Ban Mê là Chị. Ban Mê là Anh. Ban Mê là hương vị ly cà phê buổi sáng. Ban Mê là thanh sô cô la ngọt đắng. Ban Mê là bông Súng vàng đang hé nở. Ban Mê là khung cửa sổ với giò Lan tím. Ban Mê là vòng xe trên phố. Ban Mê là làn gió mơn man. Ban Mê là đôi mắt tròn to, sâu lắng. Ban Mê là bàn tay ấm nóng. Ban Mê ôm trọn Nó vào lòng bằng vòng tay yêu thương đó. Ban Mê dung dị. Ban Mê chân thành. Chỉ mới có mấy ngày thôi mà cứ ngỡ như đây là nơi chốn mình sinh ra. Sao lạ thế nhỉ? Có lẽ do tình yêu đang ngự trị trong trái tim khiến cảm giác trở thành như thế. Quen thuộc lắm. Thân thương lắm, Ban Mê!
Nắng trải vàng trên phố núi. Trải vàng trên tóc ai. Trải vàng trên những thảm hoa thắm. Và trải vàng trong đôi mắt mênh mông. Nắng phố núi cũng thật lạ. Chói chang đó nhưng chẳng hề gay gắt, chỉ đủ rực rỡ để nhuộm thắm những yêu thương. Nắng theo Nó qua hàng hiên, qua giàn Thiên Lý vấn vương. Qua những chùm hoa giấy, khóm hồng, bụi cúc trong vườn xinh. Qua cây khế trái mọng ngọt thơm. Nắng theo Nó qua những con đường, tới quán cà phê nên thơ, mộng mơ. Một chút ít hiểu biết về Ban Mê, về Tây Nguyên cũng khiến trái tim dâng đầy niềm tự hào. Văn hóa cả ngàn năm đang hiện hữu. Hiện hữu trước mắt ta. Hiện hữu trong lời nói của người say mê Tây Nguyên. Hiện hữu trong cảm nhận sâu sắc của người lần đầu được nghe kể.
Đêm, Ban Mê ru Nó vào giấc ngủ say, không mộng mị bằng hương đất, bằng gió núi, bằng những khúc nhạc dịu êm. Chỉ còn một đêm nay thôi, mai phải rời xa rồi. Xốn xang quá. Bồi hồi quá. Lòng chẳng muốn xa đâu, Ban Mê ơi. Trái tim thổn thức. Có con bé ngày mai xa Chị, xa Ban Mê, buồn chẳng muốn ăn cơm. Nước mắt bỗng lăn dài trên má. Nó sẽ phải tạm biệt góc vườn. Tạm biệt căn phòng. Tạm biệt những khóm hoa. Tạm biệt ánh mắt Chị, vòng ôm Chị. Nhưng Nó vô cùng hạnh phúc. Hạnh phúc lớn lao, hạnh phúc ngọt ngào. Nó về nhưng Ban Mê yêu dấu đã ở trong tim Nó. Nó về, tạm xa Chị nhưng những yêu thương của Chị sẽ mãi ở bên Nó, dõi theo Nó. Khi Nó nhớ Chị, chỉ cần nhắm mắt lại là Nó thấy Chị, thấy nụ cười hiền hậu của Chị. Vậy là đủ để Nó không còn cô đơn nữa rồi.
Tạm biệt nhé, Ban Mê.
"Mai tôi ra đi chắc trời mưa
Tôi chắc trời mưa mau
Mưa thì mưa chắc tôi không bước vội
Nhưng chậm thế nào cũng phải xa nhau"
(Thơ Nguyên Sa)
NGUYỄN THANH MAI
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét