Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Buôn Ma Thuột, Tây Nguyên, Vietnam

Thứ Bảy, 9 tháng 6, 2018

MƯA TRÊN ĐẤT QUẢNG *Nguyên Trinh

Đất Quảng Nam chưa mưa đã thấm...
MƯA TRÊN ĐẤT QUẢNG
*Nguyên Trinh
Kể cũng lạ, mưa thì nơi nào mà chẳng giống nhau. Thế nhưng mỗi vùng đất mưa lại làm cho con người bắt nhịp với những cảm xúc khác. Ấy là khi nhắc đến những cơn mưa chớp nhoáng trên đất Sài Gòn, thoáng mới nắng gay nắng gắt đó thì mưa đổ ào xuống, dồn dập không kịp cho bất cứ ai chạy trốn. Đến ào ạt là thế mà đi cũng vội vã vô cùng, hương vị của nước và đất cũng nghẹt cứng, trôi tuột đâu mất chẳng đọng lại gì. Sau đó ánh nắng lại lấp đầy mặt đất như chưa từng đã có một cơn mưa. Mưa Hà Nội lại ngược hẳn, cứ rả rích, bay bay nhẹ nhàng như cử chỉ của người con gái. Mưa bám vào từng chiếc lá, rong rả khắp các ngả đường.
Còn xứ Quảng quê mình ?
“Đất Quảng Nam chưa mưa đà thấm
Rượu hồng đào chưa nhấm đà say”.
Hai câu ca dao ấy người dân xứ Quảng nào dù đi xa đến đâu cũng thuộc nằm lòng. Thấm vào máu thịt, vào mỗi con người như một câu cửa miệng mỗi lần nhắc đến Quảng Nam. Chẳng chớp nhoáng như mưa Sài Gòn cũng không chầm chậm như mưa Hà Nội, mưa trên đất Quảng luôn được báo trước bằng cơn “thịnh nộ” của trời. Có lẽ trên mảnh đất đầy nắng đầy gió, quanh năm thời tiết khắc nghiệt với con người nên mưa cũng dữ dội khác thường. Trước mỗi cơn mưa bao giờ bầu trời cũng đen kịt. Mây đen không biết từ phương nào kéo đến u ám cả trời đất. Nhưng ông trời cũng chưa vội đổ mưa. Chí ít cũng phải sấm chớp rùm beng mấy cái trước đã... Mà có khi sấm, chớp khiến con người ta sợ hãi, trẻ con bịt hai tai lại sau mỗi lằn chớp để tiếng sấm khi lọt qua tai sẽ “hiền hòa” hơn.
Khi bầu trời đang nổi cơn tam bành, có ai đó lại khéo tưởng tượng đến những trận chiến giữa quân nhà trời và bọn yêu quái trong... truyện Tây du ký. Sau mây đen cuồn cuộn, chớp giật, sấm động ầm ầm..., mưa rào rào trút xuống. Sống lâu với đất Quảng, cái “mùi đất” bốc lên khi mưa trút xuống cứ lẫn lộn, len lỏi trong không trung và cũng trở nên dễ chịu, nhẹ nhàng hơn. Ai sinh ra và lớn lên trên đất Quảng khi xa quê ắt hẳn sẽ nhớ da diết cái mùi đó lắm. Tôi sống ở Sài Gòn, mưa về có khi chưa hứng được một thùng nước thì trên các ngõ hẻm đã lõm bõm những nước là nước. Mưa dù có ít hay nhiều cũng không thể nào làm mất đi cái mùi đô thị đặc trưng của một thành phố công nghiệp. Những lúc ấy, tôi bỗng thấy nhớ da diết cái mùi hơi đất bốc ngùn ngụt khi mưa về ở Quảng Nam, cái hương đất đặc trưng sau những cơn mưa chớm mùa ấy...
Mưa ào ào tưới mát cho mảnh đất quanh năm rải đầy nắng, rửa sạch bụi bặm cho cây cối xanh tươi. Và tưới mát cho cả con người đất Quảng. Ở quê, con nít rất thích tắm mưa, người lớn thì ưa hứng nước mưa để dự trữ. Hạt cơm nấu bằng nước mưa, miếng canh nấu bằng nước mưa... bao giờ cũng ngon hơn. Và dùng nước mưa để nấu nước chè xanh hay để chế trà thì đậm đà không gì bằng. Có uống được một ly trà xanh chế bằng nước mưa mới cảm nhận được hết cái vị ngọt mát của nước mưa hòa quyện vào vị đắng chát của lá trà len lỏi nơi đầu lưỡi. Thảo nào người Quảng có câu ví von : “Ngọt như nước mưa”.
Mưa đất Quảng đáng yêu là thế nhưng nhiều lúc mưa cũng “tàn nhẫn” lắm! Có khi người dân trông đỏ con mắt, trông mòn trông mỏi, đất đai khô khốc, ruộng đồng nứt nẻ... mà chẳng thấy mưa đâu. Lại có khi dầm dề cả tháng, mưa đến nhão đất, tơi dập cả cỏ cây, nước dâng ngập hết cả ruộng đồng nhà cửa. Rồi mưa cùng với gió, sấm chớp kéo theo bão, lốc đổ hết cơn giận dữ của thiên nhiên lên đất Quảng. Nhà cửa tan hoang, ruộng vườn xơ xác... Khắc nghiệt là thế, nhưng con người đất Quảng vốn đảm đang, chịu thương chịu khó, kiên cường vượt qua mọi tai ương với niềm tin sâu sắc “sau cơn mưa, trời lại sáng”. Và sau mỗi mùa nắng, con người lại tiếp tục đón chờ cái làn hơi phả mặn nồng quen thuộc của đất, chờ những giọt nước trong ngần, tươi mát và ngọt lịm từ trên trời cao. Như là một món quà được thiên nhiên trao tặng, chờ mưa lại về “thăm” đất Quảng.
NGUYÊN TRINH

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét