Xứ Buồn Muôn Thuở bụi mù trời, bùn một tấc bao mến thương...
TUỔI THƠ GIỮA MIỀN ĐẤT ĐỎ
*Vũ Thị Huế
Sáu tháng nắng khát cháy, sáu tháng mưa tràn trề, cuộc sống miền cao vẽ lên cây ký ức những mảnh màu khác nhau. Có sắc xanh thẫm của núi đồi, xanh non của lá mới, trắng xóa hoa cỏ tranh, vàng cháy mùa dã quỳ và đỏ tươi màu đất. Tuổi thơ lội rừng, luồn lách cỏ cây mà đi. Rau dại, trái chín, măng non, nấm trắng háo hức chờ. Con suối róc rách ngát hoa mua. Lòng thung rợp cỏ thơm vối chín. Sình đọng nước trơn lẳn đám cá lóc thập thò.
Đất dốc, nhà tranh, đường mòn, chợ xa, người vắng, cả tháng mẹ đi chợ một lần, gồng gánh khệ nệ mướt mồ hôi băng gần chục cây số. Để không thiếu đồ tươi, cha cặm cụi dũa lưỡi câu, mày mò làm cạm ba que bẫy chim, bẫy thú. Tôi chiều chiều xách cần, cuốc giun đi câu cá. Gió hát trên đầu, tay nhịp mồi câu, mắt ngó nghiêng quả dại trên cành. Theo mẹ mót khoai, chiếc bao tải bết bùn đất đỏ ê hề mớ củ tròn lẳn, béo mườm, nặng trịch. Tôi bặm môi kéo, lôi, vác, đội, mong cha sớm đón. Có buổi cha đón, có buổi không. Theo cha đi cuốc đất thuê, tôi học cách giăng bẫy nơi gà rừng lảng vảng. Tiếng gáy đanh, sắc cắt không gian. Con dế mèn thảm thương quẫy đạp trong lòng bẫy.
Con đường mùa mưa, đất đỏ ngấm nước dính như keo kẹt chặt bánh xe đạp. Tôi gửi xe nhà ai đó bên đường, nhờ giữ hộ một đêm, tay xách dép, tay xách cặp, xắn quần cao đến gối đạp lên đám bùn đất đỏ sền sệt như đất sét. Trời mùa mưa tối nhanh. Bạn bè vẫy tay, tạt vào nhà. Đường còn xa, tôi tấp tểnh bước cao bước thấp. Tiếng côn trùng rỉ rả. Tiếng bước chân vọng lại như mối đe dọa mơ hồ. Mong cha đón ngang đường. Mong mẹ cất tiếng gọi. Mùa khô, bụi đất đỏ nhào lên bám áo quần, ám da thịt. Lỗ chân lông đỏ lòm những vòng bụi tí hon, lốm đốm vẽ hoa hết hai cẳng. Vạt dã quỳ bên đường trải vàng hoa nắng. Chiếc xe bon bon vượt dốc, băng đường dài. Đất trời rộn ràng nắng, đỏ tươi màu cà phê chín và ngợp ngời dã quỳ thắp lửa. Lốc cuộn bụi đỏ, vẽ hình phễu lướt đi giữa không trung. Thỉnh thoảng lốc cắt qua nhà, mái tranh bị gió tốc xuống vườn, thông thống nắng gió. Mẹ vội đuổi lốc cướp lại mái tranh. Cha ngó đám cột, lắc thử coi còn bền chắc. Đêm trăng tỏ lọt sợi sáng vàng. Cha vác đàn ra sân nghêu ngao. Mẹ cùng cha sóng vai vọng nguyệt. Tôi học bài xong lăn trên sàn nghịch bắt trăng vàng.
Đất mới mỡ màu, cây nở lá, đơm hoa, đậu quả. Khu vườn nhà ngày nào rậm cỏ, chen lấn cây bụi phát lá cây trồng xanh kín mặt đất. Rễ cà phê ăn lên trắng xóa. Rễ dâu tằm vàng khè xuyên đất tìm nước dưới lòng sâu. Mớ khoai lang tươi mơn mởn. Đám ngô tẻ phơi phới phất cờ. Tôi mơ con đường trải nhựa thẳng tắp cho bụi đất khỏi lấm tà áo dài.
Mẹ không còn những ngày vất vả mót khoai, mót sắn. Cha không phải mỗi buổi vác cuốc đi làm thuê. Lũ gà rừng bị thuần hóa thành gà nhà bướng bỉnh ngủ trên cây, đẻ trứng đâu đó trong khu vườn rộng mênh mông, ấp nở thành con mới dắt díu về tìm ăn. Cha đào ao thả cá, một bữa mấy bận cho cá ăn, ngắm nghía không biết chán. Cây tôi ươm hạt vui xứ mới hớn hở trái ngọt. Hoa thắm hai mùa, uống đất đỏ nở bát ngát. Chiếc áo dài xếp gọn góc tủ, vẽ vệt trắng tinh khôi lên cây ký ức. Tháng năm mải trôi, cao nguyên vẫn xanh nhưng thưa dần miền cỏ, mọc thêm phố xá, trải con đường.
Tôi bước qua những hai mùa, để lại dấu chân trên đất đỏ. Hạnh phúc luôn theo sau lưng nên cứ đơn giản tiến về phía trước.
Vũ Thị Huế
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét