Có những điều chưa hiểu hết về cô bạn học tài giỏi này... Hiện đang là "Trang chủ" của trang lớp 67-74, Trung học Tổng hợp Ban Mê Thuột. (Ảnh Trần Thị Dung lãnh thưởng cuối năm lớp 10)
MỘT ĐỨC TÍNH TỐT
*Nguyễn Vũ Trâm Anh
Thân tặng chị Trần Thị Dung (chị chồng của tôi) .
Mùa hè năm 1974 chị tốt nghiệp Tú Tài (Toàn phần) với bằng Tối Ưu. Gia đình chị vui mừng. Đó là món quà vô giá chị dành cho Bố Mẹ chị. Các thầy cô giáo không ngớt lời khen ngợi. Bạn bè nể phục chị. Cả thị xã Ban Mê Thuột xôn xao. Chị là niềm hãnh diện chung cho thị xã nhỏ bé ngày ấy. Tại sao vậy nhỉ? Bởi vì một người nữ sinh học giỏi, ngoan hiền đã lặng lẽ vượt qua các bạn nam sinh để chiếm giải Tối Ưu trong kỳ thi Tú Tài chấm theo hệ thống IBM đầu tiên năm đó. Các thầy dạy môn Toán thoạt đầu không tin chị học Toán xuất sắc đến như vậy. Thầy S. vốn trọng nam khinh nữ đã coi thường chị nhưng rồi với kết quả bài thi của chị đã làm thầy xóa bỏ định kiến này. Năm ấy dù chỉ mới học lớp Tám cùng trường Tổng Hợp Ban Mê Thuột với chị, và chỉ tình cờ gặp chị một lần ở sân trường nhưng nghe tin chị thi đậu tôi ngưỡng mộ lắm. Chị có gương mặt thật phúc hậu, dễ thương và tính nết rất hiền hòa. Đó là tất cả những gì tôi biết về chị ngày xa xưa ấy.
Có ngờ đâu hai mươi năm sau tôi lại là em dâu của chị. Năm 1996, tôi đến Mỹ đoàn tụ với chồng và có năm năm làm dâu Bố mẹ chị. Chị vẫn ghé nhà thăm Bố Mẹ đều đặn nhiều lần trong tuần. Có khi cuối tuần chị ghé nhà chở Mẹ đi chợ hoặc mua sắm. Công việc của hãng và con cái choáng khá nhiều thì giờ của chị, nhưng chị vẫn không quên làm tròn bổn phận của người con, người chị cả trong gia đình. Vào những ngày lễ lớn ở Hoa Kỳ hay ngày Tết chị luôn có mặt thật sớm để phụ giúp gia đình làm các món ăn. Mấy chị em xúm lại vừa làm vừa nói chuyện thật là vui. Cả nhà quây quần họp mặt trong không khí yêu thương, thuận hòa.
Đầu năm 1999, Mẹ chồng tôi qua đời, chị là người đứng ra đọc bài điếu văn trong tiếng nấc nghẹn ngào, đẫm lệ khiến mọi người đến đưa tiễn xúc động và không ai cầm được nước mắt. Suốt ba năm trời để tang Mẹ, chị là người duy nhất trong nhà chọn những áo màu trắng và đen để mặc.
Thời gian Mẹ chồng tôi còn sống, những lúc tôi phụ giúp Mẹ chồng làm bếp hay những việc vặt, tôi được nghe kể nhiều về chị. Tháng 2 năm 1975 Bố Mẹ chị quyết định xin cho chị đi du học ở Pháp.
Một tháng sau ngày chị đặt chân đến Pháp, biến cố lịch sử 1975 xảy ra. Chị ở lại Pháp mà tâm trạng rối bời không biết tin tức gì về Bố Mẹ và các em còn ở lại Ban Mê Thuột. Mẹ chị biết tính con gái mình hay lo nên đã viết lá thư nhờ người chuyển giúp qua Pháp để chị yên tâm học hành. Sau khi tốt nghiệp Kỹ sư ngành Computer Science, chị kết hôn và theo chồng sang Mỹ năm 1981.
Mùa hè 1985, Bố Mẹ và sáu em của chị đã đến Mỹ theo diện đoàn tụ gia đình. Chẳng có niềm hạnh phúc nào bằng khi gia đình chị đã sum họp sau mười năm trời xa cách.
Vài tháng sau ngày đến Mỹ, biết chị đang làm việc tại một hãng chế tạo máy trợ tim nhân tạo, chị làm việc trong nhóm chế tạo những con "chip" điện tử để thiết kế chiếc máy ấy, sự ngưỡng mộ về chị tiếp tục dâng cao trong tôi. Khi chuyển qua hãng khác, tài năng của chị được đồng nghiệp nể nang. Hiện giờ chị đang ở cương vị Director về Electronic Design Automation. Con cái chị đã lớn, cháu gái đã đi làm và cháu trai đang học năm thứ hai Đại Học. Có nhiều lúc tôi thầm nghĩ, giá đừng vướng bận gia đình, có thể chị còn gặt hái được nhiều bằng cấp cao hơn nữa.
Mười lăm năm qua biết bao nhiêu lần tôi gặp chị trong buổi họp mặt với gia đình chồng, chẳng bao giờ tôi nghe chị nói về chính mình. Các em có gì thắc mắc hỏi thì chị giảng giải cặn kẽ. Ở cương vị của chị, dù không nói ra nhưng tôi biết các giám đốc phải nể phục chị. Trong thời buổi kinh tế lao đao, chị vẫn an tâm làm việc mà không hề lo âu. Các hãng xưởng khác vẫn tiếp tục mời chị về làm việc tại hãng của họ nếu chị muốn. Với người khác, tài giỏi như thế, chắc chắn họ sẽ huênh hoang, khoe khoang nhiều lắm. Nhưng với chị, đức tính khiêm nhường đã nằm sâu trong tâm nên chị vẫn dịu dàng, tế nhị, hòa nhã với tất cả đồng nghiệp, bạn bè và ngay cả với gia đình.
Nguyễn Vũ Trâm Anh
*Trích nguồn http://www.ninh-hoa.com/TramAnh-MotDucTinhTot.htm
*Ảnh của Đoàn Văn Thái : Từ trái sang phải Trần Văn Chấn, Lê Thanh Sơn, Trần Thị Dung, Đoàn Văn Thái lãnh thưởng cuối năm lớp 10 (1972)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét