“Hoàng hạc bay, bay mãi bỏ trời mơ.
Về đồi sim, ta nhớ người vô bờ…”
TẢN MẠN VỀ MÀU TÍM HOA SIM
*Đinh Trọng Phúc
Chiều hành quân
Qua những đồi hoa sim
Những đồi hoa sim
những đồi hoa sim dài trong chiều không hết
Màu tím hoa sim
tím chiều hoang biền biệt ...
Có ai ví như từ chiều ca dao nào xưa xa
Áo anh sứt chỉ đường tà
Vợ anh chưa có mẹ già chưa khâu
Ai hỏi vô tình hay ác ý với nhau
Chiều hoang tím có chiều hoang biết
Chiều hoang tím tím thêm màu da diết
Màu tím hoa sim (Hữu Loan)
(1949, khóc vợ Lê Đỗ Thị Ninh)
Tình cờ tôi đọc lại lời kể của thi sĩ Hữu Loan về câu chuyện tình xưa vừa lãng mạn và u buồn tôi mới lần mò tìm hiểu cái màu tím hoa sim trên mạng.
Thi sĩ Hữu Loan có một màu tím của thơ, của tình yêu trong quá khứ. Một bài thơ nếu tôi không lầm là bài thơ tình mà dân ta cho là "hay nhất trong thế kỷ hai mươi" một thời đại thơ mới làm phong phú thêm cho kho tàng tiếng Việt. Chuyện tình Màu Tím Hoa Sim là một tình sử có thật, không chút gì hư cấu, nhân vật chính và phụ đang còn sống để chứng nhân cho đề mục này và chính vì chuyện có thật đã làm tăng thêm giá trị chuyện tình "màu tím hoa sim".Nhờ tôi muốn nhắc về chuyện khác, đó là những thứ hoa sim trên mạng hiện hành cái nào là hoa sim đúng nghĩa đây?
Tôi dám tin rằng thứ hoa sim chính gốc thì những người đi cải tạo đã "ghi mãi trong lòng. Có hai loại sim -ăn được và không ăn được. Sim không ăn được, chúng tôi hay gọi là "SIM TRÂU". Sim Trâu nó cũng có trái, nhưng thô ráp, không chín ngọt như sim thường, chỉ được một điều sắc hoa màu tím dịu dàng, e ấp , xen kẻ với những lùm sim hoa trái sum xuê dưới trời mây hoang dại.
Làm sao chúng tôi quên được những lúc vác cây về trại; trung du Quảng Trị trời đã ban cho những đồi sim chín bạt ngàn an ủi phần nào cho chúng tôi lúc đó. Nhắc lại quá khứ để nhớ những dấu ân khó quên những buổi chiều tà, lán trại đường về còn xa dưới mấy chân đồi tạm quên gánh nặng cây gỗ trên vai. Và những đồi sim thực tế trước mắt tôi, những trái sim chín mọng- tháng tám- căng tròn làm chúng tôi ngẩn ngơ lang thang mãi đến nỗi không thiết tha gì đến chuyện đi về !
Ngày xưa nhà thơ Hữu Loan nhìn màu tím hoa sim mà quay quắt nhớ thương người vợ trẻ xấu số, còn chúng tôi lúc này thơ thẩn mãi trong mấy đồi sim mà cám ơn đất trời Quảng Trị đã ban cho những người tù chút gì an ủi.
Tháng bảy sim- tháng tám mốc- tiếp nối tháng chín tháng mười, trời thương ban thêm muồng. Những chùm muồng khi chín đã mất đi màu vàng sặc sở mà là một màu đen thẩm. Muồng chín cho vị ngọt của loại mứt chà là, xứ Nghìn Lẻ Một Đêm của những huyền thoại. Những liếp đồi hoang vu chạy xa tít, những con đường mang tình thương cho những ai sa cơ thất thế. Và cứ thế những con đường đi mãi, ngoằn ngoèo lên tận rừng xanh. Chiều về những đồi sim san sát nhau, lan xa tận cuối đồi. Màu tím tím hoa sim,vị ngọt trái lành, đã là "người yêu" của những người tù năm cũ.
Tháng ngày dần qua, mỗi lần nghe lại bài "Đồi Tím Hoa Sim" tôi chạnh lòng thương về một miền trung du, quê hương của những đồi hoa chứa chan kỷ niệm.
Đinh Trọng Phúc 4/3/2012
để nhớ một loài hoa tím
*Trích nguồn https://www.hodinhvietnam.com/threads/2336/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét