Mùa mưa đã đến...
MÙI CỦA ĐẤT
*Hồng Lam
Mưa xổ xuống sân như trút. Đã mấy tháng trời đất khát mưa. Cỏ cây không đến nỗi cằn cỗi, quắt queo vì vẫn còn trong tiết trời xuân không khí se se mát, nhưng cũng như những tâm hồn đang “thiếu nước”, đất trời những tháng này trong cảm nhận của riêng tôi cứ vô vị, ương ương thế nào đó. May mà hôm nay đã có mưa…
Mà có mưa thì đất sẽ dậy lên cái mùi quen thuộc. Nhất là những cơn mưa trắng xóa thế này, cái mùi nồng nồng của đất càng phả vào hai cánh mũi dữ dội. Đứng trên ban công khi cơn mưa kéo dài chừng 15 phút rồi dần dần ngớt hạt, tôi thấy mình như đang bơi trong cái cảm giác của sự ướt đẫm, trong veo và mọi giác quan như đang chìm đắm cùng thứ mùi vị tưởng chừng như đã lâu ngày xa cách ấy. Lồng ngực tôi như rung lên, cứ hít lấy hít để như sợ phút chốc tất cả sẽ tan đi mất…Chẳng biết gọi tên cái mùi đó ra như thế nào cho trọn vẹn, vì lâu nay đã quen gọi là mùi… đất mất rồi. Nghe thì cũng hơi trừu tượng, nhưng tôi nghĩ chẳng còn cái tên nào thích hợp hơn thế!
Mùi đất là mùi của quê hương… Những dấu chân tuổi thơ tôi đã đi qua vẫn còn vương vít mùi đất quê trộn lẫn trong mùi rạ rẫy, mùi khói đồng, mùi phân trâu, mùi lá tre mục dầm mình xác xơ trong đất. Tôi nhớ những cánh đồng ngày nhỏ mình đã từng chạy băng băng trên con đường gồ ghề đá sỏi, đôi bàn tay nắm chặt cuộn dây nối cánh diều bay vút lên cao mà không vướng bận chút muộn phiền. Lòng mát rượi, thảnh thơi như gió. Khi bất chợt những cơn mưa dầm dề trút xuống đỉnh đầu, lại vụt chạy đi trong tiếng cười lanh lảnh, náo nức của trẻ con. Thở căng vòm ngực mùi đất quê ngai ngái. Cái mùi chua mặn như đã ngấm vào da vào thịt, thấm vào từng trang kí ức tuổi thơ như một thứ mùi vị cổ tích chưa xa…
Giờ ở phố. Khoảng không gian bé nhỏ, chật chội vẫn ráng chìa ra một góc vuông làm mảnh sân vườn. Mùi đất phố cũng khác. Có bụi lẫn, có mùi rác, mùi cống rãnh quyện cùng hơi nhựa đường ngồn ngột bốc hơi. Một thứ tạp hương của sự pha trộn, như đời sống và văn hóa phố vẫn luôn như thế, mọi thứ đều gấp gáp, xô bồ, đan chen…
Sau mỗi cơn mưa là ta lại được ngửi cái mùi của đất. Cái mùi ngỡ chẳng có gì đặc biệt mà dường như trong cảm nhận của ta chưa từng lặp lại bao giờ. Mỗi một mùa mưa, là một mùi đất, thấm sâu trong ta biết bao là cảm xúc, là kí ức, là hoài niệm không thể hững hờ. Để mỗi buổi chiều trời mưa trôi qua trong cuộc đời, tâm tưởng ta lại thoảng gặp một chút gì rất khác…
Hồng Lam - DH8C
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét